“Thì cứ là hỏi, cho.” Phùng Kính Đình bực bội : “Cũng chỉ trách A Doanh , một mẫu gì , đang yên đang lành mà xúi giục nữ nhi dùng cái phương thuốc dân gian gì đó, giờ thì …”
Giang Đại liếc mắt ông , dám gì, bởi vì lúc chính ông cũng là tán đồng.
Bây giờ mặt Phùng phu nhân nổi mẩn, chịu nổi gió, một chút là đỏ rần như m.ô.n.g khỉ, họ nghi ngờ là do phương thuốc chế sáp vấn đề, mà ông bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm.
..
Phùng Kính Đình ở An Độ đến tận hoàng hôn mới rời .
Tiểu Mãn tiễn ông tận cổng, trở về thấy Phùng Vận thì thở dài một tiếng.
“Phủ quân hình như ở dùng bữa…”
Phùng Vận: “Ông .”
Tiểu Mãn khó hiểu nàng, chỉ thấy Phùng Vận khẽ cong môi.
Thao Dang
“Ông sợ đủ trả tiền cơm.”
Tiểu Mãn “phụt” một tiếng, bật .
“Nương tử hét giá trời, Phủ quân sợ đến c.h.ế.t kh.i.ế.p.”
Phùng Vận nhếch môi, “Tĩnh mương chẳng gì để dạy cả, chỉ cần họ đến một vòng, qua một lượt là hiểu thôi, chẳng qua việc đào giếng đắp kênh đôi chút kỹ xảo, cái đó khó họ. toán học độc quyền của Trường Môn thì khác, đó mới là thứ thể dùng để điều kiện đổi chác thật sự…”
Tiểu Mãn “” một tiếng, “Vậy để họ học mất , chẳng thiệt ?”
“Không thiệt.” Phùng Vận : “Như lúc nãy, việc lợi cho , lợi cho , là đại lợi. Người trong thiên hạ ai cũng tính toán, Trường Môn ăn buôn bán cũng dễ dàng hơn.”
Tiểu Mãn vẻ hiểu mà cũng vẻ hiểu, bĩu môi :
“Theo nô tỳ thấy, Phủ quân nhất định là đang hối hận lắm.”
“Tiếc là, đời thuốc hối hận.”
“Nương tử…” Tiểu Mãn bất chợt mím môi, “Có trách A tỷ của nô tỳ ?”
Phùng Vận nheo mắt nàng, “A tỷ ngươi ?”
Tiểu Mãn hết chuyện về Đại Mãn, chỉ nhẹ giọng : “Phủ quân bảo, A tỷ giờ hầu hạ quân chủ nước Tề, sủng ái nhất hậu c.ung…”
Nói đến đây, giọng nàng nhỏ dần.
“Lâu như , tỷ cũng chẳng gửi lấy một phong thư. Trước cứ tưởng, là vì tỷ sống khổ quá, quá khao khát những thứ đó nên mới thế. Không ngờ nay tỷ thứ, quên mất và nương tử…”
Phùng Vận bình luận gì, chỉ nhẹ nhàng : “Mỗi một chí hướng.”
Đại Mãn quên , nàng lời Phùng Kính Đình , mà chờ chính miệng Đại Mãn cho nàng .
Trăng lên đầu ngọn liễu, Bùi Quyết lúc mới hối hả trở về.
Phùng Vận đang xếp bằng bên cửa sổ, mặt đặt một chiếc án gỗ chân thấp, bày bút và giấy, nàng vẽ vẽ, đôi má hồng hồng, ánh nhẹ lan tỏa gương mặt.
“Đại vương về ? Bếp còn để phần cơm cho ngài. Tiểu Mãn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phùng Vận ngẩng đầu, thấy sắc mặt thư thái, mắt híp , nhoẻn miệng .
“Có tin vui?”
Bùi Quyết “ừ” một tiếng, ánh mắt lướt qua đôi bàn chân trắng nõn lộ bên ngoài của nàng, mí mắt khẽ giật, lập tức bước tới đóng c.h.ặ.t cửa sổ, ôm chầm lấy nàng.
“Đoán xem mang gì về cho nàng?”
Phùng Vận hồ nghi: “Gì ?”
Bùi Quyết móc từ trong n.g.ự.c một c.uộn vải, mở mặt nàng.
Đó là một chiếc nội y màu đỏ thêu uyên ương, khi mới đến An Độ, lúc rảnh rỗi nàng từng thêu váy cưới, món nội y cũng là một phần trong sính lễ nàng chuẩn cho .
Sau dọn về thôn Hoa Khê, thất lạc ít đồ đạc, nàng cũng chẳng để tâm.
Giờ vật cũ, như cảm giác kiếp kiếp cách biệt.
Nàng tiện tay kéo , “Đa tạ.”
Bùi Quyết chằm chằm mắt nàng, trong đầu hiện lên cảnh nàng ánh đèn, từng mũi từng đường khâu nên áo cưới…
“Trước khi thành An Độ thất thủ, nàng vẫn còn đợi Tiêu Tam lang đến rước?”
Phùng Vận im lặng.
Vì lời , thực cũng sai.
Khi đó nàng thực lòng gả thê tử Tiêu Trình…
Nếu lúc thành phá, nàng trọng sinh trở về, thì đời cũng chỉ là kết cục bi ai mà thôi.
“Chuyện qua, nhắc gì?” Phùng Vận thản nhiên đặt chiếc nội y sang một bên, tỏ vẻ chẳng mấy bận lòng.
“Nghe Đại vương định cải tạo phủ Tướng quân thành ly c.ung?”
Bùi Quyết gật đầu: “Không dùng cũng bỏ, ở. Hôm nay xem qua, phủ rộng rãi sáng sủa, quy mô hoa lệ, tu sửa đôi chút là thành.”
Năm đó Phùng Kính Đình cũng từng là một công tử phá gia chi tử, khi nhậm chức Quận thủ An Độ, từng đại tu một trận ở phủ nha.
Có thể , trong bộ An Độ quận, phủ nhất chính là Phùng gia.
Dù là Phùng Vận, đứa nữ nhi sủng ái nhất, sống ở “Mai Hương các” cũng là lầu gác quanh hồ, đình viện uốn lượn, hoa viên giả sơn, nha đầy đủ…
Phùng Vận nhớ đến chuyện cũ, khẽ .
“Đại vương , hẳn là đủ để bịt miệng triều thần .”
Bùi Quyết: “Không ai phản đối nữa, việc đào kênh dẫn nước cứ thế mà .”
Phùng Vận liếc một cái, “Đại vương quả là giỏi thật, nhưng phá của cũng thật sự giỏi.”
Hôm nay nàng mới ép Phùng Kính Đình xuất tiền xây một căn nhà nhỏ, thấy Bùi Quyết dâng hẳn phủ nhất An Độ .
Bùi Quyết thấy sắc mặt nàng, chau mày.
“Vận nương bằng lòng?”
Phùng Vận lắc đầu khẽ, giọng mềm mại: “Căn nhà đó vốn chẳng thuộc về , gì để bằng lòng cả. Hơn nữa…”
Nàng nghiêng mắt Bùi Quyết, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Biết bỏ cái nhỏ, mới cái lớn. Giữa và mất, cũng chỉ là như mà thôi.”
Bùi Quyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Vận nương thật đại trí tuệ. Cho lợi, mới lợi. Vinh thịnh tất họa, chỉ đức mới thể giữ vững lâu dài.”