Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 706



Phùng Kính Đình kinh ngạc đến mức đồng tử trợn tròn.

“Cái gì?”

Phùng Vận : “Phủ quân , chắc chắn Trần phu nhân sẽ vui mừng.”

Thấy Phùng Kính Đình mãi vẫn động đậy, nàng cúi cầm lấy quyển sách , khẽ mím môi.

“Phủ quân bằng lòng thì thôi. Nhà thì giá, học vấn thì vô giá. Hay là ngài về bàn bạc với quân chủ nước Tề xem ?”

Phùng Kính Đình nghiến c.h.ặ.t răng.

Thật những lời ông với Phùng Vận, nửa thật nửa giả.

Ông lập công là thật, nhưng chuyện ông tự chủ trương, mà là nhận lời uỷ thác từ Tiêu Trình.

Hiện nay vị Hoàng đế càng lúc càng phong thái quân vương, một hai, bản Phùng Kính Đình khoác lác khoe khoang , nếu đem thứ gì về, mặt Tiêu Trình khó ăn , mà mặt triều đình, mặt Phùng Kính Diêu, cũng chẳng mặt mũi nào…

xây một ngôi nhà, phí tổn lớn đến nhường nào?

Đứa nữ nhi của ông , đúng là dám mở miệng thật.

“Thập Nhị nương…” Phùng Kính Đình kéo dài giọng, “Con xem, đại con còn thành gia, giờ cần nhà to đến thế…”

“Ông còn câu ?” Phùng Vận hừ lạnh một tiếng, lập tức ngắt lời ông , “Ông phụ kiểu gì ? Đại bao nhiêu tuổi , ông rõ ? Một cái tổ cũng , thử hỏi nữ tử nhà lành nào chịu gả cho ? Các cũng thật nhẫn tâm, chẳng bao giờ chịu nghĩ cho …”

Từng câu từng chữ của nàng đều nghiêm túc, Phùng Kính Đình nàng mắng tới tấp, mãi… mà cảm thấy… hình như nàng cũng lý.

Phùng Vận chiếm lợi của ông .

Xây nhà cho Ôn Hành Tố, nàng cũng chẳng lợi gì…

Còn thuật toán thì đúng thật là nàng đem chia sẻ.

Phùng Kính Đình nàng đến chóng mặt, một lúc lâu mới ấp úng:

“Vậy… về bẩm báo với Tề quân tính tiếp?”

Lúc Phùng Vận mới dịu mặt , một tiếng “Đi thong thả”, xoay rời , một lời khách sáo nào.

Phùng Kính Đình thở dài một tiếng.

Cái tính khí , hiểu lấy từ …

Trước mặt ngoài, nàng còn nể ông vài phần, lưng thì chẳng chút tình cảm nào. Đây là phụ nữ gì chứ, rõ ràng như kẻ thù.

Ông nặng nề thở dài.

“Vốn định chuyện của Đại Mãn với con…”

Phùng Vận thấy, bước chân khựng , nhưng đầu, chỉ : “Chuyện của Đại Mãn, Phủ quân cứ với Tiểu Mãn là , hứng thú.”

Nàng càng càng nhanh, nhanh khuất bóng trong hoa sảnh.

Phùng Kính Đình lòng trống rỗng, đầu Tiểu Mãn, nở một nụ dịu dàng.

Tiểu Mãn thề rằng, đây là nụ từ ái nhất mà nàng từng thấy ở Phùng Kính Đình, dịu dàng đến mức khiến nàng nhất thời gì ngoài gượng đáp .

Hôm , Tiểu Mãn dẫn Phùng Kính Đình một vòng trong thôn Hoa Khê, xem xưởng nông cụ, xưởng may, khu chăn nuôi, xưởng gốm, xem cả ruộng đồng kênh mương, giếng nước đào đắp, khiến ông chấn động thôi.

Điền trang Phùng gia vốn ở nơi , Phùng Kính Đình dĩ nhiên rõ thôn Hoa Khê trông …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thao Dang

khi đặt chân lên mảnh đất , ông cảm giác như đang giữa một nơi xa lạ…

394- Mộng tưởng đẽ.

Nơi còn là thôn Hoa Khê của ngày xưa nữa.

Người đông hơn, khá giả cũng nhiều hơn.

Đầu thôn phía Đông một quả phụ họ Chu, từ nhiều năm tay tàn phế, nổi việc đồng áng. Nhi tử bà buôn vặt, nay đây mai đó, gió mưa ngớt, cũng chẳng giúp mẫu là bao.

giờ, nhà Chu quả phụ ngăn một gian, mở một cửa sổ nhỏ, bên trong kê mấy cái kệ, bày bán mấy món lặt vặt mà nhi tử mang về, buôn bán khấm khá, đồng mà vẫn đủ ăn.

Sát bên nhà quả phụ là một tiệm ăn nhỏ do đồ tể họ Vương mở. Người buôn bán đến Hoa Khê ngày càng nhiều, nghỉ uống chén mát, ăn bữa cơm cũng tiện. Việc ăn của Vương đồ tể ngày càng phát đạt, mua thêm đất, mở rộng quán ăn.

Hết nhà đến nhà khác, Phùng Kính Đình phát hiện thôn dân Hoa Khê như khai thông con đường mưu sinh, ai nấy đầu óc đều lanh lợi, xoay xở ăn.

Ông dẫn theo tiểu đồng quán ăn, hỏi thăm mới , những sinh kế , đều do Phùng Vận khuyến khích họ .

“Ta , ban đầu chỉ nghĩ bày cái sạp thịt ở đây thôi, nếu nhờ Lý chính nương tử , thì nghĩ chuyện mở quán ăn!”

Phùng Kính Đình cực kỳ kinh ngạc.

Với cái tính mạng cũng dám bỏ chứ chịu nhả tiền của Thập Nhị nương, ăn mà nhường cho khác?

“Lý chính nương tử . Một nhà phát đạt, gọi là phát đạt, cả làng phát đạt, cả huyện phát đạt, cả quận phát đạt, đó mới là phát đạt thật sự.”

“Phải đấy! Lý chính nương tử bảo, Trường Môn thể ăn hết đường, cắt đứt kế sinh nhai của khác.”

“Chỉ cần nương tử ăn miếng thịt, là sẽ quên cho bà con ăn ké một miếng…”

Họ như với Phùng Kính Đình, như với những khác trong quán.

Phùng Kính Đình mà đầu óc c.uồng.

Thôn Hoa Khê , là thôn Hoa Khê ông từng .

Phùng Thập Nhị nương , càng giống nữ nhi ông …

Phùng Kính Đình quen với tất cả những gì mắt.

thôn Hoa Khê bây giờ khiến ông cực kỳ ngưỡng mộ.

Niềm vui hân hoan , ngay cả ông , một sinh trong thế gia vọng tộc, từ nhỏ sống trong nhung lụa, cũng từng hưởng qua.

Ông : “Về tấu chương, dâng lên Hoàng thượng mới .”

Giang Đại bên , khẽ : “Phủ quân từng nghĩ qua , nếu năm xưa đưa Thập Nhị nương xuất thành, thì hôm nay sẽ là cảnh tượng thế nào?”

Phùng Kính Đình liếc một cái, lên tiếng.

Không từng nghĩ, chỉ là nghĩ cũng vô ích.

Ông : “Hoàng thượng bảo thấu nó, nào thấu hơn?”

Giang Đại gật đầu, như nhớ chuyện gì, đột nhiên : “Phủ quân đừng quên chuyện của phu nhân…”

Phùng Kính Đình nghiêng đầu: “Chuyện gì?”

Giang Đại ánh mắt khẽ lóe, đưa mắt quanh mới hạ giọng nhỏ: “Phương thuốc dưỡng nhan Kim khuê Khách, Phủ quân hỏi Thập Nhị nương xin lấy…”

“Thôi .” Phùng Kính Đình phẩy tay tỏ vẻ hứng thú, “Ta hỏi nó, nó sẽ cho chắc? Ngươi chẳng cũng thấy đó, nó đối xử với .”

Giang Đại cúi đầu đáp “”, lo lắng hỏi: “Nếu về phu nhân hỏi thì…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com