Hôm giữa chừng gián đoạn, đó hai mỗi một việc, mãi vẫn cơ hội ôn nhuận tình ý.
Phùng Vận rõ, nén nhịn quá lâu …
nàng vẫn nhịn , giãy khỏi tay , thấp giọng hỏi một câu.
“Việc đào kênh sông, khi nào khởi công?”
Bùi Quyết đáp: “Bắt đầu từ phía nam là Minh Tuyền của Tín Nghĩa, kéo dài lên bắc đến Hoa Khê thuộc An Độ, tổng cộng một trăm sáu mươi tám dặm, còn khảo sát đo đạc, thể gấp …”
Minh Tuyền?
Hoa Khê?
Phùng Vận sững , mặt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng.
“Đại vương bến đò sẽ đặt ở thôn Hoa Khê ?”
Bùi Quyết liếc nàng, mặt biểu cảm.
“Vùng nước lớn nhất của quận An Độ chính là Trường Hà, xét về địa thế, nơi thích hợp nhất để xây bến đò, tiết kiệm nhân lực nhất, chính là Hoa Khê. Tranh thủ lúc mùa cạn nước, mở rộng Trường Hà, cũng tiết kiệm thời gian…”
Hắn hiếm khi dài như , Phùng Vận mà gật đầu liên tục.
“Ta còn suýt tưởng Đại vương thiên vị, mở bến riêng cho …”
Thao Dang
Bùi Quyết cúi đầu, nhéo má nàng một cái, “Nghĩ chuyện gì thế?”
“Đại vương như .” Phùng Vận khẽ : “ mà, vẫn lợi .”
“Ồ?” Bùi Quyết nhướn mày.
Phùng Vận : “Người sở hữu nhiều đất nhất ở Hoa Khê là . Người sở hữu nhiều đất nhất ở Minh Tuyền cũng là … Vậy thì nửa đời , chỉ cần giữa hai đầu bến đò mà nâng giá, cũng đủ sống sung túc cả đời .”
Bùi Quyết cúi đầu, vuốt những sợi tóc bên má nàng, đầu ngón tay trượt xuống như thể cố ý, lướt đến chiếc cổ ngọc thon dài của nàng, trong đáy mắt là một tầng dục vọng sâu thẫm như mực.
“Vậy thì Vận nương định cảm tạ thế nào?”
Từng đợt tê dại dày đặc lan dọc sống lưng nàng theo đầu ngón tay .
Đầu óc Phùng Vận phút chốc trở nên trống rỗng.
395- Tôn trọng như khách.
Trong lòng Phùng Vận như một con hươu nhỏ đang chạy loạn, hồi hộp khôn cùng.
Nàng hiểu vì căng thẳng, rõ ràng đầu, đời cũng chung chăn gối với hơn một năm…
Hai đời dây dưa, cũng vẫn là nam nhân …
Phùng Vận ngây ngẩn , viền mắt bỗng chút ươn ướt.
“Đại vương cảm tạ thế nào?”
Giọng nàng quá nghiêm túc, như phá vỡ vẻ lãng mạn mê say của khoảnh khắc .
Phùng Vận lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy cổ , giọng mềm mại: “Chỉ là bỗng nhớ tới nhiều chuyện.”
Bùi Quyết từ tốn ôm lấy nàng xuống, giữ nguyên tư thế ôm ấp .
Hắn gì, như thể đang lắng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phùng Vận thả lỏng , chợt nhớ đến một câu từng ở .
“Thâm tình như vàng đá, chẳng bằng tôn trọng như khách.”
Nàng và Bùi Quyết thành lâu, là thâm tình như vàng đá thì chắc , nhưng tôn trọng như khách, đại khái là .
Phùng Vận khẽ , khép mắt , tựa đầu lên vai Bùi Quyết.
“Tướng quân.”
Bùi Quyết cúi đầu nàng, ánh mắt sâu thẳm thấy đáy.
Mỗi khi nàng gọi “tướng quân”, cảm xúc luôn đầy đặn hơn khi gọi “đại vương”, cũng mang vẻ đùa cợt như khi gọi “Bùi cẩu”.
Nàng đang mỉm , khóe mắt cũng ánh lên ý .
“Chúng hình như đều thất hứa.”
Thân thể Bùi Quyết căng lên: “Ừm?”
Phùng Vận vòng tay qua eo , chậm rãi siết c.h.ặ.t .
“Rõ ràng sẽ cẩu nam nữ, nay giống như phu thê thật sự…”
Khóe mắt Bùi Quyết khẽ nhướn lên, đáp lời nàng, mà nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo ngủ màu tro mỏng nhẹ nàng.
“Nóng quá.” Phùng Vận khẽ “ừm” một tiếng, “tạ ơn Đại vương.”
Y phục nửa cởi, mát mẻ hơn nhiều.
Bùi Quyết ngẩng đầu: “Vậy thì chút chuyện của cẩu nam nữ nhé?”
Phùng Vận bật , ánh mắt long lanh như nước, tựa ánh thu soi đáy hồ, đến thể tả, mà thần thái lười biếng vô cùng, như một con mèo, nở rộ trong lòng bàn tay , phơi bày sự mềm mại cho chiêm ngưỡng.
Trên đời e là nam nhân nào thoát khỏi móng vuốt của nàng nhỉ?
Hắn cũng .
Bùi Quyết tăng nhanh động tác, ôm lấy nàng, dây dưa dứt, khẩn thiết chờ…
Gió đêm lùa qua cửa sổ, mang theo sự mát mẻ cơn nóng hạ, màn lụa khẽ lay, lững lờ đong đưa.
Trong phòng phảng phất hương sen nhè nhẹ dễ chịu, như hoà lẫn từng nhịp thở của hai …
Da đầu Phùng Vận tê dại, nhưng ý thức đặc biệt tỉnh táo.
Trong lòng bàn tay vết chai do thường xuyên luyện đao múa kiếm để , thô ráp lướt qua làn da mịn màng của nàng, khiến nàng kìm mà run lên, thậm chí kêu thành tiếng…
“Tướng quân…”
Phùng Vận nắm lấy tay , lắc đầu.
Bùi Quyết đặt tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve xương cụt nàng.
Nàng khẽ rên một tiếng, “Trước đây vẫn thường nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
“Không Tướng quân… từng nữ nhân ?”
Có một chuyện tuy ai dạy cũng tự hiểu , nhưng nam nhân từng trải và một thiếu niên mới chập chững bước chuyện phòng the, thì khác một trời một vực.
Ví như Ngao Thất, cái vẻ ngượng ngùng và non nớt thể che giấu, lộ rõ hết mặt, khiến nàng chỉ .
Còn Bùi Quyết là mà nàng thể thấu.
Người Đại tướng quân gần nữ sắc, thế mà ở phương diện chốn khuê phòng, vượt xa thường, thậm chí vượt xa cả trải nghiệm kiếp của Phùng Vận. Điều khiến nàng thể hợp tình hợp lý mà suy đoán, nhất định từng nữ nhân nào đó dạy dỗ qua …
Rõ ràng khó mà hiểu những suy nghĩ phức tạp trong lòng Phùng Vận.
“Nói bậy gì đó?”
“Ta bậy …” Phùng Vận nhẹ nhẹ mà dịch , vượt qua phần eo bụng , nhẹ nhàng cọ sát, đến mức khiến phát điên, nhưng suýt chút khiến chính nàng mất luôn khả năng suy nghĩ…