Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 705



Công tư phân minh, màng tình.

Phùng Kính Đình nhíu mày, quen với dáng vẻ lúc của Phùng Vận.

Ông xuống, “Gần đây mơ thấy con khi còn nhỏ, mỗi món gì ho là nhón chân chạy đến thư phòng, miệng gọi một tiếng ‘phụ ’, giọng nhỏ nhẹ trong veo, gò má thì ửng hồng…”

“Phủ quân.” Phùng Vận ông , “Giáng lâm hàn xá, việc chi quý trọng?”

Phùng Kính Đình giật nhẹ mí mắt, khẽ xua tay thở dài.

“Công vụ gấp, điều gấp là, vi phụ đến thăm con.”

Hắn , đưa mắt quanh.

“Nữ tế ở đây ?”

Phùng Vận mím môi, nghiêm sắc mặt ông , lời nào.

Tiểu Mãn bưng khay, khom dâng , “Phủ quân.”

Vẻ lúng túng mặt Phùng Kính Đình dịu đôi chút, Tiểu Mãn cũng thiện hơn nhiều, nhẹ nhàng đáp hai tiếng, mỉm : “Tiểu Mãn trông cao hơn , võ nghệ vẫn lơi chứ?”

Thao Dang

Đây là đang nhắc nhở nàng , đừng quên năm xưa chính ông là đưa nàng đến doanh trại Bắc Ung để bảo vệ Phùng Vận. Cũng là đang vòng vo mà với Phùng Vận rằng, phụ già vẫn tình yêu thương với con cái.

Tuy bất đắc dĩ gả nàng , nhưng ông vẫn yêu thương nàng…

Chưa bao giờ Phùng Vận thấy rõ Phùng Kính Đình như lúc .

Một kẻ ích kỷ nhát gan, chút lòng thương nhưng chẳng nhiều, phụ mà chỉ miệng, đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa.

Nàng : “Thấy Phủ quân tinh thần kém, sắc mặt tái nhợt, e là c.uộc sống còn như xưa?”

Khóe miệng Phùng Kính Đình giật giật hai cái, “Thập Nhị nương…”

Phùng Vận: “Phủ quân cứ thẳng mục đích . Phụ từ tử hiếu ở đây cũng chẳng ai xem.”

Phùng Kính Đình lời ngoài ý trong câu, thở dài một , nàng chằm chằm.

Hôm nay Phùng Vận mặc y phục xanh nhạt, váy lụa đơn giản, đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc lan, giản dị vô cùng.

Phùng Kính Đình còn nhớ, A Vận thích ăn diện, mỗi ngày đều bỏ ít tinh lực để chưng diện, thậm chí thường vì chuyện đó mà giận dỗi với Phùng Doanh…

Ông bỗng thở dài rõ vì .

“Lâu ngày gặp, phụ lo cho con.”

Phùng Vận giữ nụ , “Vậy ?”

Cảm xúc nàng nhạt, thì như đang , nhưng trong mắt chẳng chút ý , cũng thấy lạnh nhạt.

Phùng Kính Đình chột hiểu vì , năng cũng thiếu tự tin.

“Nghe hệ thống tĩnh mương đang xây ở Hoa Khê là do con chủ trì? Vi phụ chỉ nghĩ, vốn là chuyện nam nhân, để nữ nhân gánh vác, thực sự vất vả.”

Phùng Vận cúi đầu uống , lên tiếng.

Phùng Kính Đình một độc thoại, thấy nàng mặt lạnh cũng đành cắn răng tiến thêm một bước.

“Bản thiết kế tĩnh mương, chắc là từ trong sách vở Phùng gia mà , đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chân mày Phùng Vận khẽ nhướng, “Phủ quân là , , Phùng Vận, lấy trộm đồ Phùng gia ?”

“Không , phụ tuyệt đối ý đó.” Phùng Kính Đình vội xua tay phủ nhận, lắc đầu gượng: “Chỉ là… Hoàng thượng gửi thư đến hỏi, vi phụ nhất thời tham một chút công lao, liền thuận miệng nhắc đến thôi…”

Phùng Vận ông , gương mặt đầy vẻ khó hiểu.

Phùng Kính Đình : “Hồi đó sính lễ của A mẫu con, ngoài sách vẫn là sách, chẳng thứ gì khác hồn. Phụ thấy con thích, liền đưa hết cho con, đó chính là một khối tài sản vô cùng lớn…”

“Phủ quân cứ thẳng , cảm thấy sách rơi tay , Phùng gia các chịu thiệt, giờ trả ?”

Không đợi Phùng Kính Đình mở miệng, nàng khẽ hừ một tiếng lạnh lùng.

“Năm đó đống sách chất đống trong phòng phủ bụi, phụ từng liếc mắt qua? , từ toán học đến tĩnh mương, tất cả đều là học từ sách mà , vốn dĩ là thứ A mẫu để , đáng tiếc…”

Nàng chằm chằm Phùng Kính Đình, lộ nụ giễu cợt uể oải.

“Cho dù Phủ quân hối hận, cũng muộn . Đồ thư phòng của , thì là của . Muốn lấy về? Đừng mơ!”

“Thập Nhị nương hiểu lầm phụ .” Phùng Kính Đình thở dài một tiếng, “Ta nào nỡ lòng tàn nhẫn như , nhắm đống sách ? Đó là vật duy nhất A mẫu con để …”

“Phụ còn dám nhắc đến ?” Tính khí vốn ôn hoà của Phùng Vận một câu chọc giận bùng lên trong tích tắc, “Năm xưa khi Trần thị phủ, từng món từng món di vật của A mẫu đều đốt sạch, nếu liều mạng giữ , thì chỗ sách cũng hóa thành tro từ lâu . Còn ông thì ? Ông gì?”

Phùng Kính Đình hổ thẹn cúi mắt, dám nàng.

“Phụ đến đây hôm nay, chỉ là xin vài món đồ, Thập Nhị nương cần gì kích động như thế?”

Phùng Vận lạnh: “Ông gì?”

Phùng Kính Đình thở dài, bộ yếu thế.

“A Vận cũng , phụ chẳng câu nào mặt đại bá con, địa vị triều lúng túng, nhưng nếu phụ thể vì Hoàng thượng mà san sẻ ưu phiền, lập công lớn, thì sẽ là chuyện khác .”

Thấy Phùng Vận như mà vẫn im lặng, ông tiếp tục mạnh dạn hơn.

“Đài Thành mở trường, quân chủ nước Tề học tập phương pháp toán học của Trường Môn, còn cả tĩnh mương mà Vận nương đang đào dở, đúng , còn máy luyện đường của xưởng Minh Tuyền…”

Ông liệt kê một mấy thứ, “còn …”

“Đừng ‘còn ’ nữa.” Phùng Vận ông chăm chú, “Ngoài toán học , những thứ còn , sẽ cho ông một thứ nào.”

Phùng Kính Đình thất vọng, chút mừng, cảm thấy khó hiểu.

“Tại ?”

Tại cái mà theo ông là quý giá nhất, toán học, nàng chịu chia sẻ, còn những thứ khác thì ?

Phùng Vận nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: “Lợi mà lợi , thì thể . Lợi mà lợi , thì thể .”

Má Phùng Kính Đình giật giật hai cái, nên lời.

Phùng Vận ánh mắt trầm xuống, cũng buồn để tâm đến ông , bảo A Lâu lấy một quyển sách toán dùng trong thôn học, đưa tận tay Phùng Kính Đình.

“ một điều, Phủ quân cũng nên rõ: bất kể từ Trường Môn nhận thứ gì, thì đều cái giá tương xứng.”

Sắc mặt Phùng Kính Đình cứng , “Con …”

Phùng Vận bình thản : “Phủ quân mượn cơ hội để lấy lòng Tề quân và bá quan, thăng quan nhận thưởng, thì dĩ nhiên thể vô duyên vô cớ mà dâng hiến…”

Nàng xoay đầu : “Ta định xây cho đại một ngôi nhà ở thôn Hoa Khê. Đất đai lo, còn chi phí xây dựng thì để phụ như ông lo liệu .”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com