Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 703



“Phải đó, đúng là từng qua…”

“Nếu thật sự thể dẫn nước về, thì vẫn còn hơn là , ủng hộ…”

“Việc lợi, Lý chính nương tử còn chẳng buồn . Mọi theo sắp xếp là …”

Mọi bảy miệng tám lời, tranh luận rôm rả.

Phùng Vận gốc cây hoè, lên tiếng.

Trên trời, mây vướng một gợn, trời xanh muôn dặm, nắng chang chang.

Dưới đất, tiếng ve rền rĩ như dây đàn u uất, lúc cao lúc thấp, lúc chậm lúc gấp, hòa với tiếng tranh luận ồn ào càng nổi bật cái nóng oi ả của mùa hạ.

Dương thập trưởng liếc Phùng Vận một cái, chợt vỗ tay hai cái.

“Thôi , yên lặng một chút, .”

Mọi lập tức im bặt, từng đôi mắt đổ dồn về phía Dương thập trưởng.

Dương thập trưởng bệ đá gốc cây hoè lớn, cao giọng : “Mọi đều thấy đấy, trời hạn mưa, thể gieo trồng, khéo nhịn đói, chúng nghĩ cách mới . Việc đào mương dẫn nước , chính là do Lý chính nương tử đề xuất, xem ?”

Mọi : “Nương tử đề xuất .”

Dương thập trưởng hỏi: “Nếu đào mương, mỗi nhà đều cử , đồng ý ?”

Mọi đưa mắt .

Có thể cử một .

Thao Dang

Có cả nhà cùng .

Cũng gì.

Dĩ nhiên, cũng thiếu loại như Lư Quý Toàn, kẻ thích bắt bẻ đối nghịch.

Hôm đó nhà gã vì tranh nước mà đánh với nhà Dư Bảo Xuyên, dám đến tìm Phùng Vận, chấp nhận để Dương thập trưởng âm thầm hòa giải, việc coi như cho qua.

loại quen thói chiếm lợi, thì đến cũng chịu chịu thiệt một ly.

Gã cũng chẳng vì đối phương là Ung Hoài Vương phi mà đổi tính nết.

như Dương thập trưởng từng , thôn Hoa Khê, nuông chiều đến hư .

Giọng Lư Quý Toàn to, cách xa cũng thấy rõ.

“Mỗi nhà đều góp , triều đình phát bao nhiêu công thực?”

Phùng Vận liếc gã một cái.

Nhà xưa nay thích tranh giành hiếu thắng, nạn châu chấu càng như , cái gì cũng chướng mắt, câu nào là lăn xả đánh với khác.

Phùng Vận khẽ nhíu mày, bình tĩnh :

“Việc lợi cho dân sinh, triều đình tất sẽ chịu phần lớn, nhưng dân chúng cũng nên góp sức cùng xây, mới thể sớm đạt thành tâm nguyện. Hiện nay vẫn quy định cụ thể, công thực chắc , nhưng cơm nước thì triều đình nhất định sẽ lo liệu…”

Lư Quý Toàn bật khẩy, “Ý của nương tử là, triều đình chịu xuất tiền chứ gì. Bắt dân công, khác gì Tần Thủy Hoàng xây Vạn Lý Trường Thành, là cưỡng bức dân phu!”

Lại còn lôi cả Tần Thủy Hoàng .

Miệng lưỡi thật là đầy bài bản.

Phùng Vận liếc gã một cái, ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế.

“Vậy theo ngươi thấy, công thực bao nhiêu thì hợp lý?”

Lư Quý Toàn đáp: “Ít nhất cũng giống như ở Trường Môn chứ?”

Dương thập trưởng nghiêm giọng quát khẽ: “Lư Quý Toàn! Đừng voi đòi tiên! Trường Môn là tư phủ của Lý chính nương tử, còn việc đào mương dẫn nước là nghĩ cho dân sinh, thể so sánh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có gì mà giống?” Lư Quý Toàn uể oải : “Ai chẳng thiên hạ giờ là của Ung Hoài Vương, đào mương dẫn nước chẳng là vì Trường Môn mà phúc đức ? Nói cho cùng, tay trái chuyền tay , dù gì cũng là chuyện kiếm chác của một nhà bọn họ…”

“Lư Quý Toàn!”

Dương thập trưởng quát khẽ một tiếng, dọa đến mức mặt mày tái nhợt.

Chung quanh lập tức im phăng phắc.

Không ngờ Phùng Vận giãn mi mắt mày, khẽ mỉm .

“Để gã .”

Lư Quý Toàn phần chột , dám mắt Phùng Vận, lầm bầm nhỏ:

“Bày cái công trình gì đó, rút tiền từ quốc khố, c.uối cùng bắt dân việc, béo bổ chẳng chỉ túi riêng của Lý chính nương tử thôi , như ai hiểu …”

Gã đấy, đầy tính kích động.

Dân chúng đưa mắt , phần lớn dám lên tiếng.

khó tránh nảy sinh suy nghĩ m.ô.n.g lung.

Từ xưa đến nay những chuyện thế ít, dân đen cũng thấy nhiều .

Không lợi thì ai bỏ công?

Nếu chỗ , ai tình nguyện sắp xếp một công trình lớn như ?

Lý chính nương tử là , điều đó ai ở thôn Hoa Khê cũng …

lâu ngày, thụ ân dần dần cũng thành quen, dần dần sẽ thấy, Trường Môn giàu như thế, Lý chính nương tử gì đó, còn họ thì bới đất kiếm ăn, khác biệt một trời một vực…

Đó chẳng chính là kết quả của sự nô dịch ?

Nói cho cùng, nàng đối xử với thôn dân, chẳng cũng chỉ vì chính ?

Dưới gốc hoè lớn, yên tĩnh lạ thường.

Sắc mặt Phùng Vận bình thản, hề vì sự nghi ngờ của Lư Quý Toàn mà sinh chút cảm xúc nào.

“Nói , là một sự nghi ngờ hợp lý.”

Nàng gật gật đầu, lòng bàn tay khẽ xoa mặt ghế, đang nghĩ gì, khẽ bật một tiếng.

“Vậy thì hôm nay nghị sự tới đây thôi. Mọi tranh thủ thu hoạch mùa thu . Mùa vụ tiếp theo, thu hoạch, e là đợi tới khi nào.”

Nói xong câu đó, nàng rời .

Ba ngày , Trường Môn liền điều động một lượng lớn bộ khúc, bắt đầu đào kênh.

Họ đào sang đất ruộng nhà khác trong thôn, chỉ dọc theo rìa ruộng của Trường Môn mà mở kênh mương, kéo dài một mạch về hướng Tiểu Giới Khâu sơn…

Dân làng hiếu kỳ tiến đến hỏi han.

“Nương tử đào mấy cái kênh mương để gì ?”

Bộ khúc đáp: “Nương tử năm nay hạn hán, nước xuống đồng, chuyện mùa màng kém thì còn là chuyện nhỏ, chỉ sợ sắp tới đến nước uống cũng đủ.”

Chuyện đánh vì tranh nước hôm nọ, cả thôn ai cũng .

công trình mà Phùng Vận đang , thì họ là đầu thấy.

“Nương tử , cái gọi là tĩnh mương, thể dẫn nước ngầm trong lòng đất lên mặt đất, dùng để uống và tưới tiêu. Mọi thấy là kênh sáng đấy, núi Tiểu Giới Khâu còn kênh ngầm nữa…”

Mọi xong, mù mờ chẳng hiểu gì.

Bộ khúc giải thích, “Từ Tiểu Giới Khâu đến Trường Môn trang, chúng đào nhiều giếng, nối các giếng đó bằng mương dẫn nước, gọi là tĩnh mương. Nương tử , thì Trường Môn chúng sẽ thiếu nước nữa…”

Mọi bán tín bán nghi.

Đào giếng lấy nước là chuyện ai cũng hiểu, nhưng đào cả một chuỗi giếng, nối chúng bằng mương dẫn nước, thì đơn giản, nhưng thì thật dễ chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com