Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 698



Nhậm Nhữ Đức thở dài: “Lần vì giúp nương tử mở đường vận than, Nhậm mỗ nhờ vả ít bằng hữu cũ năm xưa. Thế nhưng, chẳng ai dám nhận lời. Nghiệp Thành và Tây Kinh ngừng thông thương, Tây Kinh càng nghiêm ngặt, ai buôn bán đều coi là thông địch. Ngay cả việc ăn của Huệ Vương Nguyên Thao ở Ứng Dương và Tuyên Bình hầu cũng điều tra. Huệ Vương hiện giờ đang triều đình truy xét, còn Tuyên Bình hầu nếu vì bệnh ngốc ở phủ Thứ sử, chỉ e cũng khó thoát tai ương…”

Nói đến đây, dừng uống một ngụm , chậm rãi thu biểu cảm.

“Dám hỏi nương tử, việc Ung Hoài Vương ?”

Nếu Ung Hoài Vương , thì tức là dung túng Phùng Vận, luật mà vẫn phạm.

Nếu Ung Hoài Vương , thì tức là Phùng Vận cả gan liều, trái lệnh bậy...

Dù trả lời thế nào cũng đều , Phùng Vận khẽ .

“Chuyện Nhậm cần quan tâm, bên phía Đại vương, lo liệu.”

Ánh mắt Nhậm Nhữ Đức đảo qua mặt nàng, lo lắng : “Nếu Đại vương gật đầu, Nhậm mỗ trong lòng vẫn thấy bất an.”

Phùng Vận nhẹ, “Ta còn chẳng sợ, sợ gì? Trời sập chẳng còn gánh ?”

“Không , .”

Nhậm Nhữ Đức thở phào nhẹ nhõm, nàng với ánh mắt lo lắng, lời phần trầm trọng như lớn dặn dò hậu bối.

“Có vài lời, vốn dĩ Nhậm mỗ nên . vì tuổi lớn hơn nương tử nhiều, xin cứ xem như một vị trưởng bối giữ miệng mà góp chút lời thật. Nếu sai, mong nương tử lượng thứ.”

Phùng Vận mỉm , rút tay về từ chén , nhẹ nhàng đáp: “Tiên sinh khách sáo . Ta với đều là nước Tề, là đồng hương, chuyện kín thế còn dám thổ lộ với , còn gì mà thể nữa?”

Lời khiến Nhậm Nhữ Đức hài lòng.

Hắn : “Phu thê mà điều giấu , dễ nảy sinh ngăn cách. Nhậm mỗ chỉ lo, nếu chuyện để Đại vương , sẽ dẫn đến hậu họa khôn lường…”

Phùng Vận gật đầu.

“Ta là vì lo cho . và Đại vương…”

Nàng kéo dài giọng, khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ, nhưng trong lòng dâng lên sự hưng phấn.

Nhậm Nhữ Đức c.uối cùng cũng nhớ phận thuyết khách của , bắt đầu chia rẽ nàng với Bùi Quyết ?

“Ta và Đại vương dù là phu thê, nhưng cũng thể việc gì cũng rõ.”

Nàng dừng một chút.

Nhắc đến Bùi Quyết, ngữ điệu khác hẳn so với lúc .

“Tiên sinh cũng thấy đó, Trường Môn là Trường Môn của , của Đại vương.”

Nàng toạc , để cho Nhậm Nhữ Đức một trống để ngầm hiểu và suy diễn.

Nhậm Nhữ Đức lộ vẻ như hiểu thấu, giọng đầy hàm ý sâu xa:

“Nương tử vốn sinh tại đất Tấn. Giữa đường hàng phục, với Đại vương dẫu cũng sẽ cách. Muốn thật lòng, quả là dễ.”

Thao Dang

Ly gián một tiếng động.

Thật cao tay.

Phùng Vận khẽ gật đầu đồng tình, dùng một câu nhẹ nhàng đập tan ảo tưởng của Nhậm Nhữ Đức.

“Chỉ trách đem lòng thương ngài . Đã thương thì thuận theo. Không lấy cũng lấy, như ý cũng chỉ đành chấp nhận…”

Nàng khẽ chau mày, đôi môi đỏ mọng khép , dáng vẻ như thật sự vì tình mà khổ tâm. Vốn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, giờ lộ chút yếu đuối vẻ, càng thêm rực rỡ động lòng, khiến Nhậm Nhữ Đức thở dài cảm khái.

“Nương tử đừng vội, đường còn dài, sẽ ngày xóa bỏ ngăn cách, cùng thổ lộ chân tình.”

Không ngờ, hóa thành kẻ thuyết khách cho Bùi Quyết.

Nếu Tiêu Trình kẻ ăn lộc nuôi việc khác, chắc tức đến nôn ba thúng m.á.u?

Phùng Vận khẽ mím môi, trong mắt nhịn ánh lên ý .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sẽ ngày đó. Ta cũng tin là như . mắt, việc đường vận than vẫn phiền bôn ba thêm nữa.”

Nhậm Nhữ Đức nàng đang lo điều gì, vỗ n.g.ự.c cam kết.

“Nương tử cứ yên tâm, tiểu cữu tử của Trịnh Thọ Sơn nhớ ơn cứu mạng, đang giảng dạy ở Hoa Khê, chuyện lấy than tổ ong và thạch mặc từ xưởng sẽ nghi ngờ gì, vô cùng chắc chắn.”

Phùng Vận cảm ơn một nữa.

Sau đó hai thống nhất thêm một chi tiết cụ thể, nàng giấy, trao tận tay Nhậm Nhữ Đức.

“Làm phiền .”

Nhậm Nhữ Đức nhận lấy, bất chợt chút xúc động.

Phùng Thập Nhị nương thật sự tin tưởng .

Thật sự tin tưởng .

Hắn nghĩ một lát, khẽ thở dài, : “Chuyến đến Sở Châu, Nhậm mỗ còn phát hiện một việc, vốn định nhắc tới, nhưng nương tử tin tưởng thế , Nhậm mỗ thể phụ, đành mở miệng, xin đừng trách nhiều lời.”

Phùng Vận điềm tĩnh: “Là chuyện bên Nghiệp Thành lời đồn bất lợi cho ư? Tiên sinh cứ , cả.”

Nàng tin rằng Lý Tang Nhược hận nàng đến tận xương tủy.

Trên địa bàn của ả, đời nhắc đến Phùng Vận, chắc chắn đều là một Phùng Vận bôi đen, giống nàng.

Vậy nên nàng để tâm.

Không ngờ, Nhậm Nhữ Đức lắc đầu, bỗng nhiên :

“Chuyện liên quan đến phủ Thứ sử.”

Phùng Vận vẻ ngạc nhiên, Nhậm Nhữ Đức.

“Mong chỉ giáo.”

Nhậm Nhữ Đức nheo mắt , hạ giọng:

“Chuyện , thể để ngoài …”

“Ta hiểu.”

“Giữa Tuyên Bình hầu và triều đình Nghiệp Thành vốn liên hệ từ lâu, Dương Tam nương tử đến phủ Thứ sử loạn, kỳ thực là do Nghiệp Thành giật dây…”

Phùng Vận trong lòng rõ, Kim Qua cũng từng nhắc nàng, dù Dương Lệnh Hương đến nay vẫn chịu khai, cũng thể gạt bỏ liên quan giữa Tuyên Bình hầu và Nghiệp Thành.

nàng vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc.

Dù đây là đầu tiên Nhậm Nhữ Đức đích bí mật .

“Nếu , ngọc bội của Hà lang quân, cùng tờ giấy ghi mấy dòng ngụy tạo , đều là do Nghiệp Thành sắp đặt?”

Nhậm Nhữ Đức gật đầu chắc nịch.

“Khả năng lớn. Tuyên Bình hầu chỉ là trung gian, giống như đối với nương tử .”

Phùng Vận mỉm .

“Ta và giống . Bọn họ việc bẩn thỉu khuất tất, còn chúng thì đường đường chính chính.”

Nhậm Nhữ Đức gượng , “ , đúng .”



Sau khi rời Trường Môn, Nhậm Nhữ Đức về đến chỗ ở liền lấy giấy thư , lập tức gửi tin về cho Tiêu Trình.

Bình thường chỉ là hình thức lấy lệ, vài chuyện vụn vặt quan trọng, nhưng hôm nay vô cùng nghiêm túc.

“Thập Nhị nương nghi ngờ , vẫn một lòng tín nhiệm như xưa.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com