Ngao Thất ôm c.h.ặ.t lấy Ngao Tử, lăn lộn một vòng với nó.
Ngao Tử vô cùng phấn khích, rúc rúc , dùng cái đầu to húc húc như đang hỏi định .
Ngao Thất ôm lấy nó, chuyện thủ thỉ, dần đỏ cả vành mắt.
Luôn là những c.uộc chia ly.
Hết đến khác.
“Tiểu tử, đừng quên ca ca.” Ngao Thất .
Nói với Ngao Tử, cũng là với trong lòng.
“Ngươi nhất định đừng quên . Ca ca sẽ , bắt cá cho ngươi.”
Dưới ánh trăng, bóng dáng một một thú hòa một khối, Phùng Vận rõ lắm, trầm ngâm một hồi, xoay lặng lẽ về.
Ngao Thất ngẩng đầu từ cổ Ngao Tử lên, theo bóng hình đang dần xa ánh đèn, vòng tay siết c.h.ặ.t lấy Ngao Tử.
…
Bùi Quyết bước nhưng bức thư, cũng hỏi Phùng Vận ngoài gì, hai vẫn sinh hoạt như thường lệ, Phùng Vận thậm chí còn yên lặng giường xem sách một lúc.
Bùi Quyết quấy rầy nàng.
Không giống với ngày cứ dây dưa dứt, hình cao lớn xuống ngay ngắn, tư thế đoan chính như thường, hai tay đặt lên bụng, nhắm mắt .
Phùng Vận ngáp một cái, nghiêng qua để thổi tắt đèn.
Người nam nhân phía như một cái xác, nhúc nhích.
Phùng Vận khẽ hừ một tiếng, đang định trườn xuống khỏi , thì cánh tay mạnh mẽ bất ngờ vươn , siết c.h.ặ.t lấy eo nàng, động tác mạnh đến mức khiến giường gỗ phát tiếng rít lớn, Phùng Vận giật .
Trong bóng tối, nàng như thấy ánh mắt lóe lên tia sáng mờ mịt, như dã thú.
Đêm nay Phùng Vận thực sự chẳng còn tâm trạng gì, trong đầu cứ hiện lên mãi bóng lưng Ngao Thất thúc ngựa rời ...
Đi Tịnh Châu.
Về đại doanh.
Lần là Thạch Quan.
Hết đến khác...
Nàng lặng lẽ trong bóng tối tĩnh mịch.
Không một ai lên tiếng.
…
Hôm , Phùng Vận dẫn theo gia nhân đến Tiểu Giới Khâu, thu xếp chỗ ở cho mấy trăm của Hầu Chuẩn.
Chuyện thổ phỉ núi từng lan truyền vài ngày ở Hoa Khê, nhanh đó liền quên lãng.
Vì mùa vụ bận rộn, ai cũng quá bận.
Bận kiếm miếng ăn, nên nhiều chuyện cũng ít .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thao Dang
Trang tử của Phùng Vận nhiều ruộng nước, đợi đến lúc gặt xong bộ lúa, là mười ngày .
Mặt trời nắng gắt thiêu đốt mặt đất, những nhà trong thôn đồng sớm cũng bắt đầu thu hoạch lúa, cả làng ngập trong hương thơm của lúa chín, một cảnh tượng mùa màng nhộn nhịp.
Chính lúc , Nhậm Nhữ Đức trở về.
Vào ngày thứ ba khi Phù Dương Tung đến thôn giảng dạy, xin phép Phùng Vận để rời .
Lần trở , đến điếm, cũng đến thôn học, mà phấn khởi chạy thẳng tới Trường Môn tìm Phùng Vận.
“Nương tử, Nhậm mỗ mang tin về cho nàng đây.”
389- Khai thật .
Thời tiết vẫn khô hanh và nóng rực, mặt trời cao như một quả cầu lửa.
Trong thư phòng, mồ hôi trán Nhậm Nhữ Đức nhỏ xuống từng giọt, áo nho ướt đẫm.
Phùng Vận bảo Tiểu Mãn rót cho một chén mát, mỉm : “Tiên sinh uống ngụm , từ từ .”
Nhậm Nhữ Đức cũng khách sáo, gật đầu uống cạn chén .
Trà Viễn Hận Miên Miên uống giữa hè thực vô cùng dễ chịu, khiến như dịu mát hẳn.
Nhậm Nhữ Đức thở phào nhẹ nhõm, “Vẫn là về thôn Hoa Khê thoải mái. Lần ngoài, đúng là mệt như lột da.”
Phùng Vận : “Nhậm cực nhọc .”
Nhậm Nhữ Đức mỉm , chắp tay với nàng, “May là phụ kỳ vọng, Nhậm mỗ thật sự tìm một đường mạch than...”
Giao việc cho Nhậm Nhữ Đức, Phùng Vận vốn hề lo lắng sẽ thành.
Vị Nhậm tự xưng giao du rộng rãi, quả nhiên lời hư ngôn.
Hắn từng giới thiệu Phùng Vận với Đồ Bá Thiện, bảo chủ Đồ gia ổ bảo, giúp nàng đưa Khổng Vân Nga từ Đài Thành đến An Độ, từng chuyện từng chuyện đều khiến Phùng Vận thu lợi ích to lớn.
Nàng tin rằng Nhậm Nhữ Đức cũng sẽ thành nhiệm vụ.
Bởi vì dù là kiếp kiếp , mục đích của Nhậm Nhữ Đức chỉ một, giành lấy sự tín nhiệm và thiện cảm của nàng, từ đó khiến nàng xa rời Bùi Quyết, phản bội , về với vòng tay Tiêu Trình của Nam Tề.
Khi mục tiêu đạt , Nhậm Nhữ Đức sẽ ngừng lấy lòng nàng.
Như , Phùng Vận thể vờ như , tiếp tục lợi dụng để việc cho , đạt đến lợi ích tối đa.
Tuy , để thể hiện sự tôn trọng, nàng vẫn cố ý lộ vẻ mặt mừng rỡ.
“Thật ?”
“Nhậm mỗ tuyệt đối dối gạt.”
“Tiên sinh, xin nhận của một lễ.”
Phùng Vận chắp tay hành lễ, c.ung kính cúi , giọng tràn đầy khâm phục: “Nghiệp Thành lo sợ Tây Kinh trả đũa nên phong tỏa cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ trong thời gian ngắn như mà tìm đường, thật khiến tiểu nữ khâm phục.”
Lời dù nghìn vẫn mới mẻ, vui lòng.
Nhậm Nhữ Đức vuốt râu, mặt càng thêm đậm.
“Tiểu cữu tử của Thứ sử Sở Châu Trịnh Thọ Sơn, năm xưa từng dùng Ngũ Thạch Tán, cơ thể gầy gò như cành củi khô, yếu đến mức ngất xỉu bên đường. May mắn khi đó Nhậm mỗ du phương đến Sở Châu, cứu y một mạng, kết một thiện duyên…”
Phùng Vận hỏi: “Tiên sinh đến Sở Châu, liên lạc với y?”
“Phía Nghiệp Thành thành vấn đề, tiểu cữu tử của Trịnh Thọ Sơn đang kiếm tiền nuôi mấy phòng tiểu th.i.ế.p, Trịnh Thọ Sơn sợ thê tử, tiểu cữu tử năng mặt tỷ phu vẫn hiệu lực. Huống hồ, Nghiệp Thành hiện đang thiếu thứ . Điều Nhậm mỗ lo lúc , là Tây Kinh…”