“Lúc trò chuyện, thấy Thập Nhị nương nét mặt u sầu, gặng hỏi thì chuyện đường vận than, Bùi hề . Thập Nhị nương giấu nhiều, e là tự lo đường lui cho . Hai , từ lâu cùng lòng, chia rẽ ân nghĩa, chỉ là chuyện sớm muộn.”
Hắn bút trôi chảy, tốc độ nhanh hơn bất kỳ nào đó, c.uối thư còn thêm một câu:
“Bệ hạ nên từ từ mưu tính, chớ nóng vội ngày một ngày hai.”
Viết xong, chờ mực khô, giao cho Kim Qua, dài giọng thở một .
“Những ngày ở Hoa Khê thật dễ chịu, nếu thực sự ngày trở về Đài Thành, e là sẽ nỡ rời mất.”
Kim Qua im lặng.
Nhậm Nhữ Đức bỗng đầu , chằm chằm .
“Còn ngươi? Có lưu luyến nơi ?”
Ánh mắt của khiến Kim Qua sững , vội cúi thấp đầu.
“Tiểu nhân cô thế cô, ở cũng như .”
Nhậm Nhữ Đức hừ lạnh một tiếng từ mũi, ánh mắt quét qua , như mà chẳng .
“Còn chịu khai thật?”
390- Thật sự dám nghĩ .
Tim Kim Qua như co , mí mắt giật liên hồi.
Có một thoáng, gần như dám thẳng Nhậm Nhữ Đức.
Một luồng khí nóng như tràn thẳng lên đầu.
Thậm chí, nghĩ sẵn nếu Nhậm Nhữ Đức chuyện phản bội Tiêu Trình, thì nên tháo thế nào.
Thế nhưng Nhậm Nhữ Đức giễu:
“Đừng tưởng cái đám tâm tư lăng nhăng của ngươi nhé? Gần đây đưa mắt đưa tình với nương tử xưởng may, Khổng nương tử ?”
Tim Kim Qua hẫng một nhịp, trở bình thường.
Hắn rõ Nhậm Nhữ Đức là vô tình cố ý thử thăm dò, nhưng và Khổng Vân Nga bình thường gặp mặt, dù cố gắng giữ gìn, trong ánh mắt giao vẫn khó tránh để lộ điều gì.
Muốn giấu như Nhậm Nhữ Đức, một con cáo già, đúng là dễ.
Thế nên, dứt khoát thừa nhận.
“Tiểu nhân là kẻ độc , dù chút tâm tư cũng dám liều, càng dám phụ lòng Bệ hạ phó thác.”
“Vậy ?” Nhậm Nhữ Đức dậy, vỗ vỗ vai , “Nam nữ yêu là đạo lý thường tình. Ngươi mà thật sự tí tình ý gì, ham nữ sắc, còn cảnh giác đấy.”
Nói bật ha hả.
“Sau tìm Khổng nương tử, cần lén lén lút lút nữa. Thẳng thắn lên, nếu thực sự lòng, cứ đến Trường Môn nhờ vị nương tử Lý chính mối cho. Bệ hạ bên , sẽ ngươi báo cáo.”
Kim Qua kinh ngạc, vẫn dám đáp, chỉ ngập ngừng :
“Như … thể…”
Thao Dang
“Sao thể?” Nhậm Nhữ Đức đầu hỏi ngược, “Khổng nương tử tuy một nhi tử, nhưng góa chồng từ lâu. Dù là Nam Bắc, quả phụ tái giá đều cấm. Ngươi là trai tráng độc đường đường chính chính, còn vẻ ngại ngùng cái gì?”
Kim Qua Nhậm Nhữ Đức mắng cho một trận, đầu óc như c.uồng, cảm thấy trời đất như nóng thêm một bậc, bước khỏi phòng, liền như thể vớt từ trong nước , ướt sũng cả một lượt.
Buổi chiều hôm đó, Bùi Quyết mới thúc ngựa từ An Độ trở về.
Hai bên vẫn chỉ Tả Trọng và Kỷ Hựu theo hầu. Khi bước phòng, Phùng Vận vẫn đang ở trong gian trong lật sách.
Không đang trầm tư điều gì, đất bày đầy sách vở, trán nàng đẫm mồ hôi, giữa mày ẩn vẻ ưu sầu, tay cầm bút, mồ hôi thấm ướt cả cán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nóng hầm hập, Bùi Quyết kéo áo ngoài, chỉ mặc trung y, xuống bên cạnh nàng: “Xem mấy quyển sách nhàn tản gì?”
Những quyển sách Bùi Quyết cho là “nhàn tản”, bởi vì đúng là sách nhàn thật.
Phùng Vận đang cố tìm trong đống sách mẫu để , xem cách nào đối phó hạn hán . Đáng tiếc, xem đến giờ vẫn tìm biện pháp gì hữu hiệu.
Một sách liên quan đến thủy lợi và tưới tiêu thì đòi hỏi huy động lượng lớn nhân lực, vật lực, đặc biệt khó áp dụng mắt...
Nàng đặt sách xuống, ngẩng lên Bùi Quyết, chuyện chính sự.
“Bên Nghiệp Thành tìm , tiểu cữu tử của Trịnh Thọ Sơn, hợp.”
Bùi Quyết ánh mắt kiên nghị của nàng, dáng vẻ như bộ kế hoạch trong lòng, hỏi nhiều, chỉ : “Triều đình cấm giao thương với thương nhân Nghiệp Thành, nàng cố ý lấy phạm pháp, dẫn cá cắn câu?”
Phùng Vận mỉm : “Yên tâm, tuyệt đối để rơi một viên than nào tay Lý Tông Huấn.”
Bùi Quyết gật đầu, tùy ý cầm một quyển sách của nàng lật xem.
Phùng Vận lúc mới nhớ , bản còn trả lời câu hỏi nãy của , tại xem mấy quyển sách .
Phùng Vận lắc đầu, “Lẽ giờ đang là mùa mưa dông, mà một hạt mưa cũng thấy. Hoa Khê cạn nước, mực nước Trường Hà cũng đang hạ xuống, ngay cả vài giếng cổ trong thôn, nước cũng ít hẳn.”
Nàng thẳng mắt .
“Nếu còn tiếp diễn, sẽ chuyện lớn xảy .”
Bùi Quyết ?
Vài ngày nay ngoài lấy cớ chọn địa điểm, thật ngày nào cũng Hà Khiết nhắc nhắc chuyện .
Hắn mày nàng khẽ nhíu, khẽ thở dài, vòng tay ôm eo nàng, hiệu cho nàng tựa .
Một nữ lang kiều diễm ngàn vạn, vốn nên sống an nhàn trong hậu viện, hưởng thanh phúc, mà ngày ngày bận rộn từ sáng đến tối: chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, chuyện nào nàng cũng nghĩ đến.
Nàng bây giờ, khác hẳn với nàng kiếp .
Hắn chẳng thể đoán nổi, luôn cảm thấy chân thực.
Cũng chẳng rõ, rốt c.uộc nàng gì…
Bùi Quyết im lặng một lúc, nhàn nhạt : “Nàng cũng nên bận tâm đến một chút.”
Phùng Vận cong khóe môi, ánh mắt mang theo tia sáng tối mờ mịt, khẽ bật .
“Đại vương gần đây đang chọn nơi xây ly c.ung ?”
Bùi Quyết tỏ vẻ chẳng buồn để tâm, “Làm vẻ thôi.”
Ồ?
Phùng Vận khá bất ngờ, “Không xây ?”
Bùi Quyết khẽ “ừ” một tiếng, “Lao dân hại tài.”
Phùng Vận sững một chút mới hiểu , buột miệng khen: “Cao minh.”
Không xây ly c.ung thì khó nổi tại để tiểu Hoàng đế cứ ở An Độ mãi.
Mà nếu xây thật, với thực lực quốc gia hiện nay, đúng là tốn công tốn của, chỉ thể là chuyện phụ chiếm mất việc chính.