Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 696



“Lời khi nãy của Đại vương là thật ?”

Bùi Quyết:

“Tự nhiên là thật.”

Phi! Phùng Vận trong bụng hừ lạnh, chẳng tin chút nào.

Nàng khẽ :

“Lần Trưởng công chúa đúng là khiến bằng con mắt khác. Thật sự nỡ lòng đưa nhi tử đến trang viện của chịu khổ. Chỉ riêng tấm lòng thôi, thường khó sánh .”

Bùi Quyết gì thêm.

Trong mắt , chuyện chẳng qua là Trưởng công chúa vì dồn đường cùng mà bắt buộc .

Thay vì để âm thầm tay với con , chi bằng tự tay giao cho Trường Môn, rõ ràng mà để mặc xử trí.

Phùng Vận khuôn mặt lạnh lùng của , lười biếng.

“Người mẫu , ai chẳng thương con? Dù con sai đến , mẫu vẫn luôn thiên vị. Người thật sự thể tay với con , đều là tàn nhẫn. Nếu đổi là …”

Nàng bỗng khựng .

Bùi Quyết nghiêng đầu liếc sang:

“Nếu là nàng thì ?”

Trong lòng Phùng Vận xẹt qua một nỗi đau nhói, nhưng gương mặt chẳng để lộ chút gì, chỉ như , lắc đầu:

“Nếu là , . Không nỡ để con chịu khổ, chịu thiệt…”

Bùi Quyết lặng lẽ nàng thật sâu, đưa dây cương cho Diệp Sấm bước đến.

Diệp Sấm rõ dặn dò gì, trong lòng rối như tơ vò, lo cho Ngao Thất mà dám hé răng.

“Đại vương.” Hắn lấy hết can đảm, chắp tay :

“Ngao tướng quân nghỉ ạ.”

Bùi Quyết gật đầu:

“Trông chừng .”

Diệp Sấm trong lòng run lên, đáp khẽ một tiếng “”, liếc mắt Phùng Vận.

Chuyện lớn như , mà vẻ mặt của nàng vẫn bình thản như , chẳng chút lo lắng.

Diệp Sấm càng thêm bội phục.

Thao Dang

Đại vương tận mắt thấy Ngao Thất ôm lấy nàng mà. Nếu là phụ nhân khác, chắc nước mắt ròng ròng, đòi sống đòi c.h.ế.t để chứng minh thanh bạch . Còn nàng thì ?

Chỉ thản nhiên gọi một tiếng “Bùi cẩu”.

Tuyệt.

Diệp Sấm dắt Đạ Tuyết rời .

Phùng Vận đưa Bùi Quyết đến nhà ăn dùng cơm.



Tối nay Trường Môn trang đặc biệt náo nhiệt.

Một là vì Bùi Quyết và Ngao Thất trở về, thêm một vị Đan Dương Quận Vương, khí dường như khác hẳn khi.

Hai là vì đập lúa ngoài bãi đất lớn phía ngoài trang.

Mười mấy xếp hàng tuốt lúa, liềm đập vung lên ngớt, tiếng vang vọng. Những con bướm đêm, muỗi mòng rõ tên vây quanh ánh lửa nơi cổng trang, vo ve ngớt.

Đêm hè nơi thôn dã, một sự tĩnh mịch riêng, dịu dàng len lỏi lòng .

Phùng Vận ăn tối, sớm về phòng tắm rửa.

Trong phòng, Hoàn nhi đang đốt hương xua muỗi, Tiểu Mãn bên hông chống nạnh chỉ đạo, thấy Phùng Vận bước , nàng cúi đầu, giọng khẽ khàng mang theo ý :

“Nô tỳ sai quét dọn sạch sẽ cả phòng , đồ dùng giường cũng bộ…”

Thật bình thường họ vẫn , nhưng , vì Bùi Quyết về, giọng của Tiểu Mãn mang theo chút mờ ám kỳ quặc.

Phùng Vận liếc nàng một cái.

“Nha đầu giở trò . Phải tìm một lang quân sớm gả quách ngươi thôi.”

Tiểu Mãn đỏ bừng mặt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nương tử!”

Phùng Vận mím môi khẽ, sai nàng chuẩn nước tắm.

Đêm , Bùi Quyết về trễ hơn Phùng Vận tưởng.

Nàng tựa giường sách đến lờ đờ, Bùi Quyết mới vén rèm bước .

Hắn một lời.

Cởi ngoại bào, chỉ mặc trung y, chuẩn đến tịnh phòng.

Phùng Vận ngẩng đầu lên, “Đại vương gặp Ngao Thất ?”

Bùi Quyết nghiêng đầu, “Hắn .”

“Gì cơ?” Phùng Vận kinh ngạc bật dậy, hai mắt thể tin mà , “Diệp Sấm ngủ ? Đêm hôm khuya khoắt thế , đột ngột rời ?”

Nỗi lo lắng rõ ràng gương mặt nàng.

Dừng một chút, thấy Bùi Quyết đáp lời, nàng nhướng mày.

“Ngài mắng ?”

Bùi Quyết cụp mắt xuống, lộ chút cảm xúc nào.

“Tỉnh rượu , tự .”

Không còn đang do dự , lúc sắp tịnh phòng, mới lục trong áo ngoài một tờ giấy, đưa cho Phùng Vận.

Rồi sải bước đến tịnh phòng tắm gội.

Phùng Vận mở tờ thư .

Không sai, là nét chữ của Ngao Thất.

Chừng năm trôi qua, Ngao Thất đổi nhiều, nhưng chữ của thì vẫn như xưa, chút tiến bộ nào.

Lá thư chỉ riêng cho nàng.

Xưng hô là “A cữu, cữu mẫu”, trong lời lẽ đầy ắp áy náy vì những hành vi khi uống rượu, c.uối thư còn rõ:

“Quân tình khẩn cấp, lập tức đến doanh trại Xích Giáp, xin cữu mẫu chuyển lời đến Bệ hạ, thể đưa bắt cá, trở , nhất định nuốt lời.”

“Còn cả Ngao Tử, kịp từ biệt, vạn bảo trọng.”

Một phong thư bình thường.

Lời lẽ bình thản.

Thế nhưng giữa từng con chữ tràn đầy cảm xúc đè nén.

Phùng Vận khẽ thở dài, án thư, dùng chặn giấy đè lên lá thư, cầm sách bàn lên, nhưng chẳng nổi lấy một chữ.

Một lát , nàng bước ngoài.

Tiểu Mãn đang cùng Hoàn Nhi trò chuyện hành lang, thấy nàng thì ngẩn .

“Nương tử?”

Phùng Vận thẳng ngoài, liền thấy Diệp Sấm từ đầu sân tới.

Nàng hỏi: “Ngao Thất lúc nào?”

Diệp Sấm mím môi, chỉ về phía đại môn, “Mới một lúc.”

Phùng Vận gì, gọi Ngao Tử, vượt qua Diệp Sấm mà sải bước ngoài.

Trên trời thưa thớt, ánh trăng như bạc rót đầy.

Trăng hạ huyền, cong cong như mày như c.ung.

Đường làng quanh co kéo dài bóng đêm vô tận, thiếu niên vạt áo tung bay, ngựa hý tung vó, ánh trăng bạc, mang theo vẻ thê lương.

Phùng Vận khom vỗ nhẹ Ngao Tử.

“Đi tiễn ca ngươi một đoạn.”

Ngao Tử hiểu lời nàng, tung mấy lượt lao v.út , hướng về phía Ngao Thất rời xa…

Ngao Thất như cảm ứng, chầm chậm kéo cương đầu .

Thân hình Ngao Tử linh hoạt mạnh mẽ, nhanh như tia chớp, cũng như một luồng sáng, từ trong trang viện sáng đèn lao như bay về phía Ngao Thất.

Ngao Thất vui mừng nhướn mày, nhảy phắt xuống ngựa, khom mở rộng hai tay.

Ngao Tử lao quá nhanh, kịp hãm , xông thẳng khiến ngã nhào xuống đất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com