Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 695



Nàng :

“Thôn Hoa Khê hiện tại thể chứa nổi nhiều như , hơn nữa thời tiết oi nóng, lợi cho việc điều trị thương tích. Vậy thế , ngày mai Hầu tướng quân trực tiếp dẫn đến Tiểu Giới Khâu, sẽ tìm cho các một chỗ an , gọi Diêu đại phu tới khám.”

Sợ Hầu Chuẩn Diêu đại phu, nàng bổ sung:

“Diêu đại phu tinh thông trị thương, với thương thế thông thường thì thành vấn đề. Còn ai thương nặng, chúng sẽ tính tiếp cách xử lý.”

Hầu Chuẩn trầm mặc suy nghĩ một lát, đáp:

“Được. Mọi việc xin Vương phi sắp đặt.”

Phùng Vận thi lễ,

“Vậy ngày mai gặp ở Tiểu Giới Khâu.”

Hầu Chuẩn cũng đáp lễ,

“Kính tiễn Đại vương và Vương phi.”

Bùi Quyết từ đầu vẫn nhiều, chỉ dắt ngựa cùng Phùng Vận rời . Mãi đến khi lên ngựa rời khỏi bãi sông, mới lạnh nhạt hỏi:

“Liệu phiền toái ?”

Phùng Vận vẫn đang nghĩ cách sắp xếp mấy trăm nhân khẩu , bất ngờ tiếng hỏi từ luôn kiệm lời, ngẩn một chút mới đầu .

“Sao phiền?”

Nàng mỉm :

“Ta đang thiếu đây, bọn họ đến thật đúng lúc…”

Bùi Quyết “ừm” một tiếng, :

“Hầu Chuẩn quy hàng quân Bắc Ung, đành g.i.ế.t, thả thì xong. Nay chịu rửa tay gác kiếm, đầu quân Trường Môn, liền cho một con đường sống.”

Phùng Vận lườm một cái:

“Không do ngài thuyết phục đến ?”

Bùi Quyết nghĩ một lúc, đáp:

“Cũng đúng, mà cũng đúng.”

“Ồ?”

“Người như Hầu Chuẩn, nếu tự động tâm, khác gì cũng vô dụng.”

Phùng Vận tin lời , nhưng như chợt nhớ đến điều gì, liền nắm lấy cánh tay , xoa nhẹ chỗ vết thương.

“Nếu quy thuận , cho ngài , là ai xúi giục mai phục ở Tú Phong Sơn, tập kích ngài ?”

Bùi Quyết đáp:

“Đã quy thuận nàng , thì để nàng đích hỏi.”

Phùng Vận bật mũi:

“Sớm Đại vương chểnh mảng như thế, chuyện trọng yếu cũng hỏi, thì lúc nãy hỏi luôn , chứ đợi đến mai gì?”

Bùi Quyết gì.

Phùng Vận gọi một tiếng, mới cúi đầu xuống, nàng :

“Hầu Chuẩn hề ai xúi giục.”

Thao Dang

Việc bố trí mai phục ở Tú Phong Sơn, là chính g.i.ế.t Bùi Quyết.

Để báo thù cho đám của Quan Bình, tướng thủ thành Vạn Ninh khi xưa, tử trận lúc thành thất thủ.

chính vì thế, Phùng Vận càng thể tin .

Thâm thù đại hận như , thể một đêm là xóa sạch? Lại còn thiết như .

Dù là "một nụ xóa thù xưa", cũng thể dễ dàng đến thế…

“Đại vương.” Phùng Vận nheo mắt , “ngài rốt c.uộc dùng cách gì để thuyết phục Hầu Chuẩn?”

Bùi Quyết:

“Là bản lĩnh của nương tử khiến Hầu Chuẩn tâm phục khẩu phục.”

Phùng Vận tin:

“Chắc chắn chỉ thế. Ta chỉ là một nữ nhân, đức hạnh năng lực gì mà khiến một hán tử thiết huyết, sợ c.h.ế.t, chịu đem cả đội ngũ đến đầu quân?”

Bùi Quyết khẽ siết tay , vòng eo mảnh mai của nàng lập tức rơi trong lòng , bình thản thở dài một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nương tử đừng tự hạ thấp . Hắn quy thuận, thì nàng cứ nhận là .”

Phùng Vận trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.

Hỏi thêm nữa cũng chỉ thành kiểu “ lợi còn bộ”.

Hai giục ngựa trở về trang.

Thời tiết nóng bức, nhiều việc đồng áng đều dồn để buổi tối.

Trên đường , họ ngừng trông thấy dân trong thôn đang tất bật việc.

Ngựa nhanh, dân làng thấy rõ mặt, liền xì xào hỏi han.

“Ai thế?”

“Vừa là ai qua ?”

“Cưỡi con ngựa to như thế, chắc chắn là đến nhà Lý chính nương tử .”

“Là Đại vương đấy. Ta từng thấy ngựa của ngài , con nào cao lớn bằng.”

“Ngựa của Đại vương, tất nhiên là ngựa to.”

Phùng Vận lưng ngựa, bật khúc khích, khuỷu tay thúc nhẹ Bùi Quyết:

“Đại vương ở trong thôn đúng là giống thần tiên .”

Bùi Quyết khẽ đáp:

“Thần tiên là thế nào?”

Phùng Vận :

“Chỉ danh, chẳng thấy mặt.”

Bùi Quyết ý trêu chọc trong lời nàng, khóe môi khẽ cong lên, ghìm cương cho ngựa chậm .

Trong trang đèn đuốc sáng trưng.

Đám bộ khúc gặt lúa về, đang chất các bó lúa lên bãi đất phẳng gốc đại hòe, từng đống từng đống như những ngọn núi nhỏ.

Có đang thu dọn, đang tuốt lúa, mỗi một việc, tiếng rôm rả vang dội.

Đến khi Đạp Tuyết chở hai đến gần, mới buông việc trong tay xuống, đồng loạt hành lễ với Bùi Quyết.

Bùi Quyết tung xuống ngựa, xoa đầu ngựa:

“Cứ việc , cần đa lễ.”

Phù Dương Tung đang núp lưng khác, tò mò cảnh trong làng dùng liềm đập lúa, thấy lạ. Bất ngờ giọng Bùi Quyết, sợ tới mức giật nảy , vô thức lùi , định chuồn trong nhà.

Bùi Quyết gọi giật :

“Đan Dương quận vương.”

388- Quan tâm từng ly từng tí.

Phù Dương Tung đành dày mặt bước , hành lễ với Bùi Quyết.

“Tham kiến Đại vương.”

Bùi Quyết liếc một cái.

“Quận vương giảng dạy học trò thế nào ?”

Còn hơn cả sống dở c.h.ế.t dở…

Đây là ngày dài lê thê nhất trong đời Phù Dương Tung, nhưng mặt Bùi Quyết, dù bao nhiêu uất ức cũng dám than vãn, chỉ đành gượng , chắp tay :

“Tạm , tạm . Tiểu hài tử ham học, tận tâm, trong cảnh núi xanh nước biếc, sách học hành, ruộng tằm dâu bầu bạn, quả thật đẽ vô cùng…”

Bùi Quyết như chẳng chút miễn cưỡng nào trong lời , bình thản :

“Ban đầu định giúp Quận vương thỉnh tội với Trưởng công chúa. như thế , Quận vương cứ ở đây, yên tâm giảng học .”

Phù Dương Tung “á” lên một tiếng, miệng há hốc, mắt trừng to, hồi lâu khép .

Hắn trơ mắt Bùi Quyết dắt ngựa trong cổng trang, Phùng Vận vẫn lưng ngựa, còn ngoái đầu , ánh mắt như như , lập tức khiến choáng váng, suýt nữa thì ngã bất tỉnh.

Sớm Bùi Quyết ý như thế, thì chẳng cần giữ thể diện mà cố nặn mấy lời khách sáo đó…

Nào là cảnh núi xanh nước biếc, ruộng tằm dâu?!

Toàn là muỗi cắn , hài tử ồn ào náo loạn.

“Ngài sắp phát điên .”

Phùng Vận liếc thấy Phù Dương Tung hết vò tay giậm chân, chạy theo giải thích nhưng dám, nhịn mà bật .


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com