Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 694



Phùng Vận đáp lễ:

“Hầu tướng quân cùng chư vị tướng sĩ chê bỏ, Phùng Vận dám phụ lòng tin giao phó.”

Hai khách khí hàn huyên, ánh mắt ngừng quan sát đối phương.

Sau đó cùng mỉm thi lễ, an tọa mà vui vẻ, cùng uống rượu, cùng ăn thịt.

Trong đồng hoang tiếng rộn ràng, gió hè theo triền sông thổi đến mang theo chút lành lạnh, một nữ lang xinh hòa giữa đám hán tử, hiếm sự hiên ngang như thế.

Thao Dang

“Hầu tướng quân quen với đại chăng?”

Sự việc , tuy khởi đầu là do Hầu Chuẩn tập kích Bùi Quyết, nhưng công việc tiễu phỉ do Ôn Hành Tố sắp đặt.

Dưới trướng Hầu Chuẩn, ít c.h.ế.t ở Tú Phong sơn, Phùng Vận khó phán đoán tâm ý thật sự của khi quy thuận, cũng khó xác định Hầu Chuẩn với Ôn Hành Tố và quân Bắc Ung lúc thật sự còn khúc mắc .

Hầu Chuẩn trầm ngâm chốc lát, nghĩ một hồi mới đáp:

“Hầu mỗ từng một gặp mặt với Ôn tướng quân, là tại võ trường ở Đài Thành. Ôn tướng quân dũng lược mưu trí, võ nghệ cao cường, Hầu mỗ bội phục sát đất, cam tâm chịu lép vế. Chỉ tiếc khi Hầu mỗ gia thế hèn kém, ít cơ hội giao du cùng thế tộc, càng dịp kết giao với Ôn tướng quân, từng lấy tiếc nuối.”

Lời khách sáo như , Phùng Vận thể tin .

nét mặt Hầu Chuẩn nghiêm trang, bắt chút địch ý nào.

Phùng Vận khẽ mỉm :

“Sau gặp mặt nhiều hơn, Hầu tướng quân và đại , ắt sẽ trở thành tri giao.”

Hầu Chuẩn chắp tay:

“Hầu mỗ xin kính cẩn chờ đợi.”

Vài trò chuyện qua , rượu đến tuần thứ ba, bỗng là Hầu Chuẩn mở lời:

“Đại Tấn phân thành hai, Nghiệp Thành chiếm cứ Tương Châu, Trác Bồi, Trịnh Thọ Sơn, Dư Văn Hiển chống lưng, cùng Tây Kinh chia thế lực. Không Đại vương tính toán gì?”

Phùng Vận cụp mắt, lặng giữ thở.

Chuyện Nghiệp Thành xưa nay nhạy cảm, nàng Bùi Quyết sẽ đáp .

Bùi Quyết trầm mặc giây lát, ngẩng mắt phản hỏi:

“Lý Tông Huấn dựa Trác Bồi, Trác Bồi là kết nghĩa của Trịnh Thọ Sơn, Trịnh Thọ Sơn là thông gia của Dư Văn Hiển. Nếu ba nhà Lý – Trác – Trịnh trở mặt, trận dễ đánh ?”

Sắc mặt Hầu Chuẩn khẽ biến, hồi lâu lời nào.

Bùi Quyết cầm lấy bình rượu, nghiêm trang :

“Lời đùa thôi, Hầu tướng quân chơi là .”

Hầu Chuẩn lắc đầu khẽ :

“Đại vương thật hoảng sợ một phen. Nếu ba nhà Lý – Trác – Trịnh trở mặt thật, thì Nghiệp Thành chẳng sẽ loạn như nồi cháo? Cần gì đánh, tốn một binh một cũng chiếm .”

Rồi nghiêng hỏi:

“Chẳng lẽ Đại vương nắm điểm yếu nào của bọn họ ?”

Bùi Quyết nghiêng đầu về phía Phùng Vận.

“Bản vương còn đang đợi ái thê sắp xếp đây .”

Hầu Chuẩn sững , lớn sảng khoái.

Thân Đồ Quýnh cũng theo.

Phùng Vận thu thần sắc, khẽ cong môi mỉm .

Nàng hiểu vì Bùi Quyết thể đem chuyện cơ mật như mặt Hầu Chuẩn.

Thân Đồ Quýnh thì gì, là tâm phúc của đại nàng, cần kiêng dè.

Hầu Chuẩn mới quy thuận, với sự cẩn trọng của Bùi Quyết, lẽ nên mới .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng liếc một cái đầy trách móc, khẽ :

“Hầu tướng quân đừng Đại vương bậy, tay th.i.ế.p dài hơn nữa, cũng chẳng vươn tới Nghiệp Thành, gì mà sắp xếp chứ.”

Nói xong liền cúi rót rượu cho Bùi Quyết.

Nhân cơ hội , nàng kín đáo liếc mắt nhắc nhở một cái.

Bùi Quyết như nhận , chỉ khẽ gật đầu, uống cạn chén rượu trong tay.

Phùng Vận lập tức đổi sang chủ đề khác:

“Hầu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, từng dạn dày nơi sa trường, nay đang đúng thời điểm lập công lớn, vì quy ẩn điền viên, sống cùng sơn thủy?”

Hầu Chuẩn khẽ thở dài:

“Những năm qua c.h.é.m g.i.ế.t liên miên, Hầu mỗ chán ngán, cũng thấu. Đời mấy chục năm ngắn ngủi, cái gọi là công danh sự nghiệp, sánh với một nụ của thê tử, phụ mẫu nơi hiên nhà. Bao năm qua, Hầu mỗ thẹn với gia quyến. Chờ khi định, đón cả nhà đến đoàn tụ, hưởng phúc gia đình, mới là chuyện lớn nhất đời .”

Không quân ngũ nữa, mang đầy huyết nợ.

Vậy nơi nào là an ? Nơi nào thể để mang theo cả nhà hưởng phúc thanh bình?

Trường Môn là lựa chọn hàng đầu.

Nói như , dường như sơ hở gì.

Phùng Vận khẽ mỉm :

“Thảo lư nhỏ hẹp, Hầu tướng quân ghé qua, là vinh hạnh của Phùng Vận, thực khiến kẻ hàn môn rạng rỡ.”

Hầu Chuẩn ôm quyền, sang sảng:

“Có điều, nếu Đại vương thể khiến ba nhà Lý – Trác – Trịnh chia rẽ, tốn binh tốn m.á.u, Hầu mỗ vui lòng chứng kiến.”

Bùi Quyết gật đầu:

“Đợi thời cơ đến, tất sẽ đại phá Nghiệp Thành.”

Phùng Vận nghi ngờ liệu Bùi Quyết cũng uống nhiều như Ngao Thất .

Thế mà giữa và Hầu Chuẩn vẻ hợp ý, chuyện thiên hạ đại thế cũng chút kiêng dè mà luận bàn.

Hầu Chuẩn càng hào hứng tán thưởng:

“Theo Hầu mỗ thấy, kế khả thi. Trịnh Thọ Sơn tuy giỏi đánh trận, nhưng là kẻ bụng hẹp hòi, ghi nhớ thù dai, khó mà một lòng một với Nghiệp Thành lâu dài.”

Họ trò chuyện, Phùng Vận chăm chú lắng .

Trong lòng nàng cũng những phán đoán của riêng .

Kiếp , Trịnh Thọ Sơn cũng vì một chuyến lương thảo trì hoãn mà cho là Trung Kinh giễu cợt, liền sang đầu quân cho Tiêu Trình, phản Lý Tông Huấn, chỉ diễn trong vòng một hai tháng.

Kiếp sự việc đổi, nhưng con thì .

Lý Tông Huấn lập tân triều ở Nghiệp Thành, phò lập tiểu Hoàng đế Thuần Đức, bán quan mưu lợi, việc giao dịch quyền tiền chắc chắn dây dưa đến nhiều . Vài đại thế gia c.uốn dòng xoáy , tranh giành quyền lực là điều tất yếu.

Mấy trò chuyện hợp ý, khi Phùng Vận và Bùi Quyết rời , Hầu Chuẩn đỏ hồng hai má vì rượu, hào khí ngút trời.

“Ngày mai Hầu mỗ nên đến trang viện tìm Vương phi, sẽ an trí ở ?”

Trước đó chỉ quy thuận, nhưng với đông như , ăn uống sinh hoạt đều cần chuẩn , nếu sẽ khó xoay xở.

Nếu sợ lương cạn núi trống, tận mắt thấy c.h.ế.t đói, Hầu Chuẩn cũng chắc đồng ý gặp Bùi Quyết để bàn chuyện kỹ hơn, càng chắc động thái kế tiếp.

Phùng Vận hiểu rõ tình cảnh của .

“Hầu tướng quân.” Nàng vén tay áo hành lễ, “Dám hỏi trướng tướng quân hiện nay còn bao nhiêu ?”

Hầu Chuẩn liếc đám bên bãi sông, thở dài:

“c.h.ế.t thì c.h.ế.t, thương cũng ít. Còn đủ tay đủ chân thì 366 , thương nhẹ 120 , trọng thương chừng hơn 20…”

Phùng Vận ngẩng cằm lên, phần kinh ngạc.

Số thương binh nhiều đến , thể xem là chuyện nhỏ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com