Vừa mới đêm, nơi đường chân trời xa tít dường như vẫn còn vương một vệt mây ráng kịp thu về, màu xám nâu nhàn nhạt, khắc họa rõ đường nét núi xa, tô điểm thêm viền vàng kỳ dị cho tầng mây rực rỡ phía chân trời, đến mê mẩn.
Phùng Vận dang rộng hai tay đón gió, ngẩng cao cằm, nhắm mắt , chỉ cảm thấy n.g.ự.c rộng mở, những u ám do Ngao Thất gây quét sạch.
“Ngài giận ?” Phùng Vận vẫn hỏi.
Lúc ai mới hỏi.
Giữa làn gió mát ngày hè ấm áp mới hỏi.
Dựa n.g.ự.c Bùi Quyết, lắng nhịp tim của , mới dám hỏi.
“Ừ.”
Bùi Quyết đáp, nhàn nhạt, như như .
“Không, ngài giận.” Phùng Vận cong khóe môi, khẽ , “Đó là ngoại sinh mà ngài thương nhất, thể giận cho ? Nếu ngài giận, chịu bỏ qua cho ? Bỏ qua cho th.i.ế.p?”
Bùi Quyết cúi đầu, thấy rõ vẻ mặt nàng, khẽ hừ một tiếng, siết c.h.ặ.t eo nhỏ của nàng, giảm bớt tốc độ ngựa, lưng càng thẳng hơn, hình cao lớn bao phủ trọn lấy nàng, càng lộ rõ sự vững chãi và mạnh mẽ.
“Vậy , đánh gãy chân .”
Phùng Vận bật khẽ.
“Được thôi, chân của th.i.ế.p cũng đánh gãy ?”
“Đánh, đánh cả thể.” Bùi Quyết động ngón tay, véo nhẹ phần thịt mềm bên hông nàng. Phùng Vận nhột, khanh khách, giãy giụa lưng ngựa.
Bùi Quyết giữ c.h.ặ.t lấy nàng, hồi lâu .
Phùng Vận lúc mới đầu , nghiêm túc .
“Xin .”
“Hửm?” Bùi Quyết đáp khẽ, trong ánh mắt là dịu dàng, “Nàng xử lý , cần tự trách.”
“ câu ‘xin ’ th.i.ế.p , chỉ là vì thấy ngài mệt mỏi vì chuyện tiễu phỉ, thế mà còn th.i.ế.p lôi ngoài dạo ngựa thôi đó…”
Bùi Quyết nheo mắt liếc nàng một cái, bất ngờ ghì cương, ôm c.h.ặ.t lấy nàng, vung roi ngựa đánh mạnh lưng chiến mã.
“Giá!”
Ngựa tung vó phóng lên, Phùng Vận hoảng hốt hét to.
Cơn gió lớn quét qua con đường làng thẳng tắp, tóc nàng tung bay, lướt nhẹ qua mặt Bùi Quyết, nhột nhột mà mềm mại...
Phùng Vận quen với tốc độ thì dần thả lỏng, cả hào sảng dâng trào.
“Mát quá ! Nhanh nữa, nhanh nữa !”
là chẳng sợ là gì.
Bùi Quyết liếc nàng một cái, vung roi phi nhanh về phía .
“Nương tử thật hào sảng, , đưa nàng duyệt quân.”
Duyệt quân?
Phùng Vận ngẩn , rõ.
“Ngài gì cơ?”
Bùi Quyết đáp nữa.
Chiến mã lao nhanh rời khỏi làng Hoa Khê, phóng thẳng lên quan đạo, đến nơi .
Trời nhanh tối hẳn.
Giữa đồng hoang là một mảng đen thăm thẳm.
Đến khi Phùng Vận thấy ánh lửa rực lên phía , mới phát hiện nơi đó dường như quân đội đang đóng trại.
Ánh lửa lốm đốm nền trời đêm, thành từng tốp mặt đất, tiếng sảng khoái của các nam nhân vang vọng cả trung, cụng chén đổi rượu, hào sảng.
Phùng Vận hỏi:
“Đây là ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gió lùa qua bên tai, c.uốn trôi cả tiếng của nàng.
Phùng Vận cất cao giọng nữa:
“Đại vương dẫn th.i.ế.p tới đây gì?”
Bùi Quyết cúi đầu, ghé sát bên tai nàng :
“Quân của Hầu Chuẩn đóng trại ở đây. Vốn định ngày mai dẫn nàng tới gặp, nhưng ngoài , thì cứ đêm nay .”
Thân Đồ Quýnh từ xa thấy chiến mã của Bùi Quyết, liền lớn :
“Đại vương đến !”
“Ồ, cả Vương phi cũng tới nữa!”
Một đám kéo nghênh đón.
Lúc , Phùng Vận thấy Hầu Chuẩn trong đám đông.
Nàng từng gặp .
Trong buổi tiệc nhậm chức của Phùng Kính Đình ở An Độ, từng cạnh tướng giữ thành Vạn Ninh là Quan Bình, là phụ tá của đó.
ngoài chuyện , giữa nàng và hề giao tình gì.
Nàng thật sự hiểu nổi, tại Hầu Chuẩn quy thuận quân Bắc Ung, chọn quy phục nàng?
“Xuống .”
Bùi Quyết nhảy xuống ngựa, đưa tay với nàng.
Trước mặt đông đảo tướng sĩ, Phùng Vận giữ ý hơn hẳn, vuốt tóc tai cho chỉnh tề, lúc mới đưa tay cho Bùi Quyết.
Bùi Quyết đỡ nàng xuống, vững vàng đặt xuống đất.
Phùng Vận lập tức khôi phục dáng vẻ đoan trang thường ngày, chỉnh sửa y phục, lượt thi lễ với Thân Đồ Quýnh và các tướng lĩnh.
Sau một hồi hàn huyên, tiếng rộn ràng vang khắp trại.
“Vào trong chuyện.” Giọng Bùi Quyết nhàn nhạt, rõ cảm xúc, nhưng dứt câu như mãnh hổ trong rừng, khiến gian xung quanh lập tức yên lặng.
Hắn nắm tay Phùng Vận, trong trại.
Mọi cũng theo .
Đây chỉ là nơi Hầu Chuẩn tạm đóng quân khi rời núi, vì đang là mùa hè, trời mưa, nên họ chọn tạm một bãi cát bên sông vắng , nhóm lửa nấu cơm, chuẩn ngủ qua đêm mặt đất.
Trước khi hai đến, đống lửa nướng thịt, bãi cát còn chất đống rượu, đám đánh sống c.h.ế.t đó, lúc cùng , bàn chuyện tiễu phỉ, chuyện cũ như gió thoảng.
Phùng Vận mặc y sam gấm vóc lộng lẫy, nhưng hề thấy khó xử, cứ thế bước đến, chọn một tảng đá phẳng bên đống lửa, xuống như bao tướng sĩ.
Là một nữ lang thế gia hiểu lễ nghĩa.
Lại là một Vương phi dũng mãnh hiên ngang.
Hầu Chuẩn ha hả.
“Đại vương quả nhiên lừa . Vương phi đúng là nữ trung hào kiệt, đáng để chúng theo về.”
~~~~~~~~
Ngao Thất: Ta… uổng . Khóc xong chẳng ai thèm để ý đến cả.
Phùng Vận: Hài tử mà, với A cữu của ngươi đều hiểu cả.
Bùi Quyết: Nè, mua viên kẹo ăn . Lần đừng loạn nữa.
Ngao Thất: Hu hu hu, tức quá !
Thuần Vu Diễm: Hừ, đừng điều. Nếu là , thì thật sự đánh gãy chân .
~~~~~~~~
Thao Dang
387- Hán tử hào sảng.
Phùng Vận trong lòng sửng sốt.
Ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống mép tay áo của Bùi Quyết, thấy bình thản nâng chén rượu, gương mặt lộ cảm xúc, thu mắt khẽ, gật đầu với Hầu Chuẩn, ôn hòa hành lễ:
“Đa tạ Hầu tướng quân xem trọng. Phùng Vận dám nhận, về còn nhờ tướng quân chỉ giáo thêm nhiều.”
Hầu Chuẩn là thẳng thắn cởi mở, chắp tay to:
“Một thể giẫm đổ cỏ dại, nhưng nhiều thì thể dẫm cả đường lớn. Về , Hầu mỗ nguyện cùng Vương phi, cùng tiến cùng lui.”