Phùng Vận nghiêng mắt, định đáp lời, thì một đôi tay ấm áp bất chợt vươn đến, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Tư thế nửa quỳ, thiếu niên mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa mộc lan bao trùm lên nàng, trong khoảnh khắc vây lấy nàng .
Phùng Vận động đậy, ánh mắt chạm một đôi mắt đen sâu thẳm, trong đó là tiều tụy, đau khổ, cùng mờ mịt mất mát và bất lực.
“Đừng động.”
Ngao Thất cổ họng khô khốc, giọng khàn đến mức gần như thành tiếng.
“Ta chỉ ôm nàng một cái. Chỉ một cái thôi.”
Hắn từ lâu ...
Biết rõ là nên, nhưng vẫn kiềm chế bản .
Hắn mang theo một loại dũng khí bất chấp tất cả, thế nhưng động tác vô cùng dịu dàng.
Thân thể yếu mềm của nữ lang c.uối cùng cũng trọn trong vòng tay, một cảm giác thỏa mãn thể diễn tả trào lên, lấp đầy nỗi khát khao dày vò bấy lâu. gì hơn, thậm chí nỡ siết c.h.ặ.t.
“Nàng cứ ghét , trách , vô liêm sỉ.”
Phùng Vận khẽ bật , nhẹ nhàng đẩy tay , như trưởng bối vỗ về một kẻ hậu sinh nông nổi.
Khoan dung, hiền hòa.
“Được , về phòng nghỉ …”
Ngao Thất cúi đầu nàng, trong mắt bừng lên ngọn lửa bốc cháy.
“Ngày sẽ rời , chẳng bao giờ mới gặp … chuyện với nàng…”
“Tiểu Thất.” Phùng Vận trở nên nghiêm nghị, “ xem ngươi như , cho nên mới thể dung thứ cho sự vô lễ của ngươi. Ngươi hiểu, trong lòng , ngươi và Ngao Tử là như …”
Ngao Thất khẽ nhắm mắt, lắc lắc đầu, siết c.h.ặ.t nàng lòng, như thể đóng đinh khoảnh khắc vĩnh viễn trong thời gian.
Cơn say khiến tâm trí chậm , cũng đôi tay ngừng hành động quá khích.
Hắn ôm lấy Phùng Vận, dịu dàng như ôm một báu vật vô giá, thì thầm mê man, đến mức khi thấy tiếng ồn bên ngoài và bước chân đang đến gần, vẫn buông tay.
“A cữu ngươi tới .” Phùng Vận .
Thao Dang
Ngao Thất lên tiếng, chỉ ôm nàng càng c.h.ặ.t hơn, đem hết sự cố chấp và sức lực của thiếu niên dồn cái ôm .
Phùng Vận giãy thoát, chỉ đành thở dài bất lực.
Tiếng bước chân ngày một gần.
Bùi Quyết một .
Hắn lời nào, chỉ trầm mặc Ngao Thất một cái.
Ánh đó, sâu như vực thẳm.
Cái , như đè bẹp Ngao Thất.
Nỗi cấm kỵ cùng sự tự trói buộc trong tâm hồn, rốt c.uộc khiến chẳng thể chống đỡ gì.
Bùi Quyết chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, Ngao Thất liền buông tay, bệt xuống đất, đầu cúi gằm, đầy tủi hổ.
“A cữu, xin … Ta cố kiềm chế , thật sự cố… nhưng …”
Yết hầu Bùi Quyết khẽ chuyển động, trầm giọng :
“Ngẩng đầu lên, .”
Ngao Thất bật , dùng tay che mặt.
Bùi Quyết nâng giọng:
“Ngẩng đầu lên!”
Ngao Thất ngẩng đầu, gương mặt chút biểu cảm .
Bùi Quyết :
“Nói tiếp .”
Ngao Thất đối diện với , những tình cảm đè nén bấy lâu, trong đôi mắt phóng đại đến tột cùng.
Hắn tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đau khổ.
Hắn vạn kiếp bất phục.
Bởi tổn thương, chính là mà bao giờ tổn thương nhất.
“Ta tội.” Ngao Thất khổ, giọng thấp hẳn xuống, đem tất cả tham, sân, si, luyến ái chất chứa trong lòng, lặng lẽ bày mặt Bùi Quyết:
“Trong lòng , nữ lang tựa như ngôi trời, khiến kìm ngẩng đầu ngắm, dừng chân lặng lẽ cảm thụ ánh sáng của nàng. Ta rõ... trời vĩnh viễn thuộc về , nhưng cách nào tự kiềm chế ...”
Giọng mang theo men rượu, trầm thấp mà u buồn, đôi mắt đỏ hoe trong cơn đau thương cực độ, toát một vẻ thê lương khiến tan nát cõi lòng.
Hắn rơi nước mắt.
Dù trong lòng một trận cho thỏa.
mặt A cữu, thể .
Đó là yếu đuối, sẽ khinh thường, cũng sẽ khiến nữ lang xem thường ...
Hắn thà rằng Bùi Quyết kéo dậy, đánh cho một trận, đánh đến tỉnh mới thôi.
Không nắm đ.ấ.m nào giáng xuống, bên tai chỉ vang lên một câu nhàn nhạt:
“Diệp Sấm, Lâm Trác, đưa về.”
Diệp Sấm và Lâm Trác chờ sẵn ngoài cửa, những thị vệ khác xa hơn.
Hai đồng thanh một tiếng, lặng lẽ bước lên đỡ lấy Ngao Thất.
“A cữu…”
Ngao Thất cố sức đầu .
Ánh mắt chạm cái lạnh lẽo của Bùi Quyết.
“Còn loạn, ném xuống hồ.”
Diệp Sấm hạ giọng:
“Vâng.”
Ngao Thất khổ trong lặng lẽ.
A cữu đánh .
Giây phút , A cữu giống hệt phụ .
Giận phấn đấu, trách bất hiếu, nhưng nỡ thật sự trừng phạt tổn thương .
Một tình yêu sâu nặng như , hết đến khác phụ lòng.
Khóe mắt Ngao Thất ươn ướt.
Bùi Quyết nữa, lặng lẽ đưa tay vòng qua eo Phùng Vận, khẽ chỉnh vạt áo cho nàng, gì, cũng hỏi một lời.
Phùng Vận chỉ nhẹ nhàng mỉm , đưa cho một ánh mắt nụ ẩn hiện, giải thích, sợ hãi.
Cứ như thể chuyện Ngao Thất ôm nàng khi nãy từng xảy , cũng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai họ.
Cả hai , cứ thế hòa hợp và ăn ý mà xem như tồn tại, giống như khi giãi bày tất cả những cảm xúc đè nén trong tim, họ chỉ lặng lẽ lắng , mặc nức nở từng tiếng, mà bản vẫn bình thản như thường.
Ngao Thất nhắm mắt .
Nữ lang , sẽ một ngày trưởng thành, sẽ quên những tình cảm của tuổi trẻ.
Hắn mong ngày đó đến thật nhanh.
…
“Bùi cẩu.”
Phùng Vận Bùi Quyết, đột nhiên mở miệng.
“Dẫn cưỡi ngựa ?”
Cách gọi đó thật sự quá đỗi tuyệt vời.
Đám thị vệ ngoài cửa khỏi giật giật mí mắt.
Bùi Quyết chỉ im lặng, một lời, nắm tay nàng, sải bước rời khỏi sân viện.
Kỷ Hựu dắt Đạp Tuyết từ chuồng ngựa .
Bùi Quyết bế Phùng Vận lên ngựa, đó cũng phi nhảy lên, vòng tay ôm eo nàng, hai chân thúc nhẹ bụng ngựa, hô khẽ một tiếng “Giá!”, phóng ngựa lao .