Những khác ồn ào vang, đồng loạt công kích , giả vờ, bắt uống phạt.
Ngao Thất lên tiếng, chỉ một cái, ai mời cũng từ chối.
Thao Dang
Đang kỳ nghỉ ba ngày, công vụ trong , thể uống thỏa thích, nên cũng chẳng kiêng dè gì, cứ thế ăn uống từ chiều đến lúc trời chạng vạng tối. Đến khi tan tiệc, hai má đỏ bừng, say khướt như điếu đổ.
“Diệp Sấm.” Hắn sờ vai Diệp Sấm, đưa tay định giật lấy đao bên hông , “ ngươi gác đêm.”
Diệp Sấm giữ c.h.ặ.t tay .
“Không thể .”
Ngao Thất nhướng mày, vẻ mặt vui.
“Sao thể? Tại thể? Cũng đầu.”
Hắn lầm bầm nhỏ giọng, gạt tay Diệp Sấm , ôm đao lảo đảo về phía phòng Phùng Vận.
Diệp Sấm thấy bước loạng choạng, vội vã tiến lên đỡ lấy, hạ giọng nhắc nhở:
“Giờ giống nữa, ngươi còn là thị vệ Ngao Thất, mà là Ngao tướng quân .”
Diệp Sấm nhấn mạnh giọng:
“Thuộc hạ nào dám để tướng quân trực đêm?”
Ngao Thất hất tay .
“Có giúp ngươi việc là chuyện , tránh một bên .”
Diệp Sấm hít sâu một , kéo :
“Ngao Thất, ngươi , ngươi uống nhiều , để đưa ngươi về nghỉ . Sáng mai tỉnh , ngươi sẽ hiểu tại …”
“Ta . Cái gì chứ…”
Ngao Thất trừng mắt :
“Ngươi còn buông tay, cho Ngao Tử cắn ngươi bây giờ?”
Diệp Sấm: …
Hắn từ từ buông tay.
Không vì lời đe dọa của Ngao Thất, mà là vì Phùng Vận đến.
Ngao Tử bên chân nàng, thấy cảnh liền chạy vội tới, quấn lấy Ngao Thất, miệng phát tiếng ư ử, vô cùng thiết.
Ngao Thất chân tay bủn rủn, gần như vững, cúi bế lấy Ngao Tử, định hình, dựa đầu cổ nó, cúi đầu, một lúc lâu , mới vang lên tiếng nghẹn ngào nhỏ.
“Chỉ ngươi xót thôi, Ngao Tử, chỉ ngươi mới xót …”
Ngao Thất vô cùng thất thố.
Ôm Ngao Tử mà nước mắt tuôn như mưa.
Mọi hiểu chuyện gì xảy , đều kinh ngạc.
Phùng Vận trầm mặc một lát, :
“Các ngươi lui xuống .”
Nàng giữ thể diện cho Ngao tướng quân, nếu , chuyện sẽ trở thành trò , cả đời đều nhắc đến, trở thành vết nhơ của Ngao tướng quân.
Mọi đồng thanh đáp lời, lượt lui xuống.
Ngao Thất cả tựa Ngao Tử, ôm c.h.ặ.t lấy nó mà nức nở.
Phùng Vận bước gần, thở dài:
“May mà Ngao Tử lớn , nếu còn nhỏ thì ngươi đè bẹp .”
Ngao Thất cúi đầu, thấy đôi giày thêu tinh xảo mắt, liền chậm rãi bệt xuống đất, ôm Ngao Tử ngước nàng, như một hài tử bất lực.
“Nữ lang, bắt cá…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nữ lang, ở bên Ngao Tử…”
“Nữ lang, thị vệ của nàng, canh giữ cửa sổ của nàng…”
“Nữ lang, , mèo của nàng, Ngao Tử của nàng…”
“Nữ lang…”
“Nữ lang…”
“Nữ lang…”
386- Nữ trung hào kiệt.
Ngọn gió về đêm còn gay gắt như ban ngày, khẽ khàng lướt qua, mang theo chút mát lành, giống như những lời lẩm bẩm ngừng trong miệng Ngao Thất.
May mà cho lui xuống , Phùng Vận nghĩ.
Nếu Ngao Thất những lời mặt bao nhiêu , e rằng sẽ khó mà thu xếp cho yên .
“Tiểu Thất, ngươi ngẩng đầu lên, nào…”
Ngao Thất ngẩng đầu, trong mắt long lanh nước.
Phùng Vận khẽ mỉm , đôi mắt từng trải qua hai kiếp của nàng, như thể hiểu hết thảy thế gian. Lộ ngoài phẫn nộ vì xúc phạm, cũng vẻ ngượng ngùng khi nam tử tỏ tình, mà là sự bình thản năm tháng thăng trầm, là sự thấu đáo và trí tuệ chỉ những nữ nhân trưởng thành mới .
Im lặng hồi lâu, chờ Ngao Thất ngừng , nàng cúi , đưa cho một chiếc khăn tay.
“Đỡ hơn chút nào ?”
Nàng dịu giọng hỏi, ánh mắt trong trẻo.
Tựa như một tia sáng xuyên qua lớp ngụy trang, khiến Ngao Thất hổ thẹn ngẩng đầu lên nổi.
“Nữ lang, nàng ghét bỏ , chê ?”
Phùng Vận bật khe khẽ:
“Không . Thích một vốn chẳng sai. Ta cũng từng những tháng ngày thiếu nữ ngây ngô giận hờn si mê, từng thất thố mặt . Khi , lang quân thích cũng thích , cái loại mâu thuẫn, giằng xé , như xiềng xích thoát nổi, càng thích càng trở nên thấp kém… Ta đều hiểu cả, Tiểu Thất. Ta hiểu ngươi, sẽ coi thường, càng vì mà ghét bỏ ngươi.”
Ngao Thất từ từ ngẩng cằm, kinh ngạc nàng.
“Chuyện đó chẳng gì, mất mặt, cũng chẳng đáng hổ.”
Ánh mắt Phùng Vận chợt trở nên mơ hồ, môi khẽ cong lên thành một nụ nhàn nhạt.
“Năm đó, cũng từng ngẩn ngơ trong con hẻm nhỏ rêu phủ ở Đài Thành, giống hệt ngươi bây giờ, chờ Tam công tử họ Tiêu, luôn tắm ánh trăng bạc, phi ngựa trở về. Không cần đáp , chỉ thêm một chút…”
Ký ức mơ hồ như giấc mộng, giờ nhắc , trong lòng chẳng còn chút d.a.o động nào.
Nàng chậm rãi nở nụ :
“Ngươi xem, thời gian qua , trưởng thành, còn thì từ lâu gác trong trí nhớ .”
“Là ngu ngốc, mới để lỡ mất nàng.” Ngao Thất cổ họng nghẹn đắng, giọng khàn khàn.
Hắn lắc đầu, cố tỉnh táo hơn một chút, Phùng Vận giây lát, khổ .
“Ta uống nhiều …”
“Ta .” Phùng Vận mỉm .
“Giờ thấy khá hơn chút nào ?”
Ngao Thất gật mạnh đầu:
“Tạ ơn nữ lang.”
“Không cần khách sáo.” Phùng Vận đưa tay, định đỡ từ mặt đất lên, vẻ mặt điềm tĩnh, như thể chuyện từng xảy .
“Dậy , hôm nay ngươi cũng mệt , mau về nghỉ một giấc. Ngày mai còn dẫn Bệ hạ bắt cá nữa, đừng trễ lòng thánh thượng.”
Ngao Thất nàng chằm chằm, cả nóng rực.
Cơn gió ấm của mùa hạ xuyên qua lớp áo mỏng, như đàn kiến bò tận tim gan, men khiến nóng như chiếc lò đồng, nếu gì đó, e là sẽ bùng nổ mất.