“Thế tử có thể không để tâm là đang buôn bán với Nghiệp Thành hay với Tây Kinh. Nhưng có một điều, ta và Thế tử dù sao cũng coi như bằng hữu, không thể không nói một câu…”
Phùng Vận nói tiếp: “Lý Tông Huấn bại dưới tay Tây Kinh, chỉ là chuyện sớm muộn. Đến lúc đó, Thế tử Vân Xuyên ngài lại vì Nghiệp Thành mà giải quyết ‘nỗi lo thiếu than’, cứu Lý Tông Huấn khỏi nước sôi lửa bỏng, vậy thì ngài có đắc tội với Tây Kinh, rơi vào thế khó xử không?”
371- Nhu cầu đói khát.
Thuần Vu Diễm lặng lẽ nhìn nàng.
Có lẽ vì trời nóng, mà người nữ nhân này lại nói khiến y vã đầy mồ hôi, từ trán xuống tận lưng, sớm đã ướt sũng.
Thật ra những điều Phùng Vận vừa nói, Thuần Vu Diễm đã từng nghĩ tới.
Kẻ đưa mồi dụ làm ăn, không phải Trịnh Thọ Sơn, càng không phải đệ đệ ông ta, mà là Lý Tông Huấn đứng sau.
Lúc này địa bàn của triều đình Nghiệp Thành, sau trận đại thắng ở Tây Bắc, Bùi Quyết lấy được Châu Nhung, thu hồi Bình Thành, đã thu hẹp đi nhiều.
Trong mấy châu mấy chục huyện mà triều đình Nghiệp Thành còn nắm giữ hiện tại, không có mỏ thạch mặc nào.
Vậy thì phải làm sao?
Thạch mặc là loại nhiên liệu cực kỳ quan trọng.
Chưa nói tới có dự trữ hay không, mà dù có, cũng không kịp khai thác.
Dân chúng có than để chống rét mùa đông năm nay hay không, Lý Tông Huấn chưa chắc quan tâm. Nhưng triều đình thì cần, các ngành như luyện sắt, nấu đồng đều không thể thiếu thạch mặc.
Ông ta chỉ có thể… mua.
Mà làm ăn với Tây Kinh chắc chắn không được.
Nước Tề hiện tại đang thân thiết với Tây Kinh, ông ta cũng không tiện ra tay.
Thương nhân lớn nhất ở Vân Xuyên, mà Vân Xuyên xưa nay nổi tiếng trung lập.
Mục tiêu của Lý Tông Huấn là Thuần Vu Diễm, nhưng lại đầy do dự.
Bởi vì Thuần Vu Diễm vừa chính vừa tà, tính khí thất thường như gió, ai biết lúc nào y phát điên?
Huống hồ bên ngoài còn đồn ầm ĩ rằng y có quan hệ mật thiết với Trường Môn…
Để tránh rắc rối, Lý Tông Huấn mới đẩy Trịnh Thọ Sơn ra mặt.
Lấy danh nghĩa cầu lợi, cho Thuần Vu Diễm đủ món ngon vật lạ, ném đá dò đường…
Những điều này, Thuần Vu Diễm đều đoán ra được.
Điều y không ngờ là… Phùng Thập Nhị cũng nhìn ra hết.
Khách đường tĩnh lặng.
Không biết bao lâu sau, c.uối cùng cũng nghe thấy một tiếng cười khẽ trầm thấp của Thuần Vu Diễm.
“Nàng nói có lý. Nhưng tiền đưa đến tận tay mà không kiếm, ta ngủ không nổi. Phùng Thập Nhị, ta là một người làm ăn.”
Y từng nói không chỉ một lần rằng mình là thương nhân.
Phùng Vận cũng luôn nghĩ về y như vậy.
Cho nên, lúc cần nói chuyện làm ăn, nàng không dùng tình cảm để thuyết phục Thuần Vu Diễm, mà sẽ dùng một món lời lớn hơn.
“Thế tử về đúng lúc lắm, thêm vài ngày nữa, than tổ ong của Trường Môn sẽ bắt đầu sản xuất hàng loạt. Thế tử chi bằng hãy nhìn xem than tổ ong tốt ở chỗ nào, nhìn lại tình hình hiện tại, rồi thử nghĩ xem đường tiêu thụ của nó sẽ ra sao?”
Thuần Vu Diễm nhìn nàng một cái, khóe môi cong lên, nửa cười nửa không.
“Phùng Thập Nhị, nàng là đang đào hố chờ ta nhảy vào à?”
Phùng Vận nhàn nhạt nhếch môi, “Từ đâu mà ra cái lời ấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thuần Vu Diễm hừ nặng một tiếng.
Sau một thoáng im lặng, y mới chậm rãi mở miệng:
“Có một khả năng thế này, nàng từng nghĩ đến chưa, nếu c.uối cùng kẻ chiến thắng là triều đình Nghiệp Thành, không phải Tây Kinh thì sao? Ta vốn có thể không đắc tội bên nào, vậy mà giờ lại nhảy xuống cái hố nàng đào, bị ép đứng về một phe, triệt để đắc tội với Nghiệp Thành, chẳng phải tự chuốc họa vào thân?”
Phùng Vận khẽ động khóe môi, mỉm cười nhìn y.
“Không có khả năng đó.”
Thuần Vu Diễm nhướng mày: “Nàng tin Bùi Vọng Chi đến thế sao?”
“Không.” Phùng Vận chỉ chỉ lên đỉnh đầu, “Ta đã xem số.”
Thuần Vu Diễm: …
Nếu không phải thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc chân thành như thế, y thật sự muốn bật cười ngay tại chỗ.
“Ta đây là một thương nhân làm điều thất đức, làm sao tin mấy chuyện bói toán đó?”
“Vậy ngài tin vào cái gì?” Phùng Vận phản vấn.
Gương mặt Thuần Vu Diễm bỗng rướn sát lại gần, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, ánh mắt mang theo chút đằm thắm, giọng điệu mềm mỏng dụ dỗ:
“Phùng Thập Nhị, nàng hôn ta một cái, ta sẽ cân nhắc… vì nàng mà từ bỏ miếng thịt béo Nghiệp Thành kia.”
“Hơ… Hơ hơ.”
Phùng Vận lạnh lùng cười khẩy mấy tiếng, nghiêm chỉnh ngồi lại, ngón tay thon nhọn mạnh mẽ dí lên trán y, móng tay cắm sâu vào da thịt…
Cho đến khi Thuần Vu Diễm kêu đau thành tiếng, tức tối rụt đầu lại, nàng mới ung dung lau tay lên vạt váy, sắc mặt điềm nhiên như thường, nhưng giọng nói lại nặng thêm một chút.
“Là toàn thiên hạ dân chúng cần than để sưởi ấm, hay lợi lộc mà triều đình Nghiệp Thành đưa ra lớn hơn? Giúp dân chúng vượt qua giá rét, tích được phúc báo; còn làm lợi cho tên gian thần Lý Tông Huấn, tổn hại âm đức. Thế tử nghĩ cho kỹ, miếng thịt nào mới thật sự là miếng béo?”
Thuần Vu Diễm ngoài miệng thì phủi sạch.
“Âm đức, phúc báo? Ta không quan tâm.”
Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa hay một nha hoàn bưng bát canh mì vụn đi vào.
Đúng lúc, phá tan bầu không khí đang căng thẳng giữa hai người.
Phùng Vận mỉm cười nhè nhẹ, “Thế tử ăn mì trước đi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai, ta đưa ngài tới xưởng than tổ ong một chuyến, rồi hãy quyết định. Ta không ép.”
…
Nghỉ lại ở khách đường một lúc, sau khi hẹn giờ gặp Thuần Vu Diễm ngày mai, Phùng Vận liền rời đi.
Trong phòng.
Tiểu Mãn đang gấp chăn đệm.
Hoàn Nhi và Bội Nhi thì quét dọn, lau cửa sổ.
Bùi Quyết ngồi bên cửa sổ, ngắm vườn nguyệt quý nở rộ, tay cầm một quyển sách.
Phùng Vận bước ngang qua hắn.
Nói quá nhiều khiến nàng có chút mệt mỏi…
Nhưng Bùi Quyết lập tức vươn tay, giữ c.h.ặ.t lấy cổ tay nàng.
“Đi lâu như thế?”
Phùng Vận từ từ cúi đầu nhìn hắn, không trả lời.
Lực giữ nơi cổ tay nàng dịu xuống, ánh mắt hắn cũng dần trở nên ôn hòa.
“Ta đói rồi.”
Thao Dang
Phùng Vận khẽ ngẩn ra.
Quay đầu nhìn mấy nha hoàn trong phòng, kinh ngạc hỏi:
“Có ai chậm trễ Đại vương sao? Sao lại để tướng quân ăn không đủ no?”