Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 663



Phùng Vận hỏi: “Đáng tiếc điều gì?”

Thuần Vu Diễm đáp: “Không có cái sự ‘bất hòa với triều đình Nghiệp Thành’ như nàng nghĩ.”

Phùng Vận trầm mặc.

Suy đoán của nàng, chỉ dựa trên kinh nghiệm từ kiếp trước.

Thứ sử Sở Châu Trịnh Thọ Sơn, sau này từng liên minh với hai thế lực quân phiệt phản Tấn, đầu quân cho Tiêu Trình, dâng lễ ra mắt, rất được Tiêu Trình trọng dụng.

Thuần Vu Diễm tỏ vẻ ung dung, thản nhiên nói:

“Ta đã nói rồi, Trịnh Thọ Sơn là người đầu tiên ngả về triều đình Nghiệp Thành. Theo ta được biết, ông ta và biểu tỷ phu của Lý Tông Huấn là Cát Bồi có quan hệ rất thân thiết. Để chúc mừng triều đại mới, Cát Bồi được phong làm Đại tướng quân, người này còn cố ý tặng hai tiểu th.i.ế.p cho Cát Bồi, nàng bảo xem, đây là thứ tình nghĩa gì?”

Phùng Vận liếc y một cái.

Có vài chuyện, không tiện nói nhiều.

Nàng bèn đổi đề tài.

“Thế tử đến Sở Châu, làm ăn gì vậy?”

Thao Dang

Thuần Vu Diễm tỏ vẻ nhàn nhã, đầu ngón tay thon dài chọn một trái nho trong đĩa hoa quả, bỏ vào miệng, chậm rãi thưởng thức.

“Muốn biết thì phải năn nỉ ta đã.”

Phùng Vận cảm thấy người này thật buồn cười.

“Thế tử tìm đến tận cửa, chẳng phải là để nói chuyện đó sao?”

Thuần Vu Diễm như nghẹn nơi cổ họng.

Phùng Thập Nhị này thật quá đỗi thong dong.

Nàng mỉm cười nhè nhẹ, mà dường như chẳng mảy may ý cười, vậy mà lại có thể dễ dàng khống chế tâm trạng của y, tự nhiên như không có gì…

Cảm giác đó, không phải điều mà Thuần Vu Diễm thích.

Nhưng so với những nữ tử trước mặt y luôn hoặc lấy lòng khúm núm, hoặc khép nép dè dặt, thì cái sự thư thả độc nhất vô nhị ở Phùng Vận lại cực hợp ý y.

“Nói cho nàng biết cũng không sao.”

Thuần Vu Diễm khẽ cười, dễ dàng tự thuyết phục mình.

Y là người rộng lượng.

Không cần chấp nhặt với tiểu nhân như Phùng Thập Nhị.

“Thương vụ này của ta, lại có liên quan trực tiếp đến Trịnh Thọ Sơn…”

Phùng Vận: “Nguyện được nghe tường tận.”

Thuần Vu Diễm hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn vào mắt nàng nói: “Những năm gần đây, mùa đông ngày càng khắc nghiệt, Sở Châu tuyết phủ mỗi năm một dày, vị Thứ sử này muốn hợp tác với ta bên Vân Xuyên, làm chút bán buôn thạch mặc…”

Phùng Vận gật đầu, “Vậy chẳng phải đúng ý Thế tử?”

Thuần Vu Diễm ngầm thừa nhận, mỉm cười: “Tên Trịnh Thọ Sơn này, làm người thì không tệ, nhưng làm ăn thì… chẳng tinh khôn cho lắm. Giá gốc ông ta đưa ra còn cao hơn hẳn giá thị trường hiện tại, lại giao việc buôn bán cho nhị đệ của ông ta là Trịnh Nghiễn Sơn, người này còn ngốc hơn cả huynh của hắn, ngoài ăn chơi hưởng thụ thì cái gì cũng không biết, chẳng phải là kẻ ngu dâng tiền tới cửa đó sao?”

“Vậy thương vụ này, chẳng phải Thế tử lời to?”

Nàng nói giọng bình thản, không vui không giận.

Nhưng câu ấy lại mang nhiều hàm ý.

Thuần Vu Diễm nghe ra được vài phần giễu cợt trong đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y liếc nàng một cái, “Không cần giở giọng mỉa mai. Ta làm ăn, điều trọng nhất là chữ tín. Ban đầu đã nói rõ, một khi thạch mặc ra khỏi Vân Xuyên, nàng là đối tác duy nhất. Bất kể bán đi đâu, đều phải thông qua nàng. Ta tuyệt đối không phá vỡ thỏa thuận, phần của nàng, một đồng cũng không thiếu.”

“Thế tử.” Phùng Vận hơi cúi đầu, như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới ngẩng lên. Trên gương mặt nàng vẫn phủ một tầng sương lạnh, chẳng vì món hời lớn mà Thuần Vu Diễm mang đến, mà vơi đi dù chỉ một chút.

“Ta có một câu, không biết có nên nói hay không?”

Thuần Vu Diễm hơi ngẩng cằm: “Giữa ta và nàng, có gì là không thể nói?”

Chỉ cần có cơ hội, y nhất định sẽ tìm cách kéo gần quan hệ.

Phùng Vận chẳng buồn để tâm đến cái “móc câu” ẩn trong lời y, chỉ nhàn nhạt mím môi, dịu giọng nói:

“Mẫu thân ta từng nói với ta một câu, ta luôn ghi nhớ trong lòng. Hôm nay cũng muốn tặng cho Thế tử.”

“Ồ?” Thuần Vu Diễm đặt chén trà xuống, “Lệnh đường nói gì?”

“Mẫu thân nói, nếu có một người hoàn toàn phù hợp với ngươi, không có chút khuyết điểm nào, thì hắn nhất định đến để lừa ngươi. Nếu có một c.uộc mua bán, tất cả lợi lộc đều nghiêng về phía ngươi, đối phương chẳng khác nào một đồng tử đưa tài đến cửa, thì hắn cũng là kẻ đến để gạt ngươi.”

Phùng Vận khẽ ngước mắt, nhìn thẳng vào Thuần Vu Diễm.

“Thế tử thấy, có giống tình cảnh hiện tại không?”

Thuần Vu Diễm nheo mắt, chăm chú quan sát nàng.

Một lúc sau, bật cười lạnh.

“Bản Thế tử từng bôn ba bốn phương, người nào chưa từng gặp? Muốn lừa ta? Nực cười! Hơn nữa, Trịnh Thọ Sơn cho ta lợi lộc, rồi lại bán thạch mặc với giá cao, người kiếm được vẫn là ông ta, sao có thể nói là không có lợi cho ông ta được?”

Phùng Vận hơi nhíu mày.

“Ý ta là, vụ làm ăn này… tạm thời nên dừng lại.”

Thuần Vu Diễm thấy dáng vẻ nàng như gặp đại địch, sững ra một thoáng, rồi cười khẩy:

“Phùng Thập Nhị, có phải vết thương của Bùi Vọng Chi làm nàng sợ phát ngốc rồi không? Tiền không chịu kiếm, lại còn đẩy thần tài ra ngoài, nàng có thù với bạc à?”

Phùng Vận lắc đầu, điềm đạm nói:

“Nếu chuyện này là năm ngoái, ta sẽ không cản Thế tử. Nhưng bây giờ, chính Thế tử cũng nói Trịnh Thọ Sơn và triều đình Nghiệp Thành thân thiết, đã quy thuận, còn tặng cả th.i.ế.p, đủ thấy người này vốn là loại xu thời cầu lợi. Ông ta đem lợi lộc nhường cho Thế tử, Thế tử nói xem, là vì mục đích gì…”

Thuần Vu Diễm chầm chậm rướn người lại gần.

Ánh mắt hơi nheo, thần thái như cười…

Dáng vẻ kia, cứ như sắp hôn nàng một cái.

Phùng Vận hơi ngửa cổ ra sau, chăm chú nhìn y, vẻ mặt không đổi.

Thuần Vu Diễm nói: “Lý do không làm ăn chỉ là cái cớ, nàng muốn nhân cơ hội này gõ đầu Trịnh Thọ Sơn, tùy tiện cho triều đình Nghiệp Thành chút sắc mặt, mới là thật đúng không?”

Phùng Vận trầm lặng không đáp.

Thuần Vu Diễm: “Phùng Thập Nhị, nàng không đơn giản, lời nào cũng ẩn giấu huyền cơ. Người làm ăn chỉ nói chuyện lợi ích. Như ta đây, bất kể là triều đình Nghiệp Thành, Tây Kinh hay Nam Tề, chỉ cần có lời, đều có thể hợp tác. Nhưng lòng nàng… đã nghiêng rồi.”

Phùng Vận không phủ nhận, khẽ gật đầu.

“Thế tử anh minh, quả đúng là ta có ý ấy.”

Thuần Vu Diễm sầm mặt.

“Vì Bùi Vọng Chi mà đến mức này sao?”

Phùng Vận liếc sang, rồi khẽ cười, “Cũng là vì sợ Thế tử lún sâu, bị cục diện thời c.uộc kéo theo, đó cũng là một phần ta phải cân nhắc.”

Sắc mặt Thuần Vu Diễm đỡ đi một chút.

“Bản Thế tử không quan tâm thời cục. Thiên hạ càng loạn, lợi nhuận càng lớn.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com