Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 665



Bùi Quyết nâng mắt, đôi con ngươi đen nhánh lạnh lẽo như mực, u trầm khóa c.h.ặ.t lấy nàng.

“Bỗng nhiên muốn ăn canh mì vụn…”

Một lời lọt tai, Phùng Vận chợt khựng lại.

Nàng đột nhiên nhớ ra, điều mà trước đó vẫn luôn cố hồi tưởng không nổi, lý do vì sao Trịnh Thọ Sơn lại phản Tấn.

Liên quan đến nạn đói.

Kiếp trước, Trịnh Thọ Sơn phản Tấn là ba năm sau.

Khi đó Phùng Vận đã trở về Đài Thành, mãi về sau mới nghe được chuyện này.

Năm ấy, Sở Châu gặp đại hạn, dân chúng không có cơm ăn, Trịnh Thọ Sơn cầu cứu triều đình xin tiền xin lương.

Thực ra, thời điểm ấy đâu chỉ có Sở Châu hạn hán, mà khắp thiên hạ nơi nơi đều gặp tai trời, hạn hán, mất mùa, khắp nơi đều đói kém, kho lương triều đình cũng chẳng dồi dào gì, ngày tháng hết sức khó khăn.

Nhưng Trịnh Thọ Sơn cũng là trọng thần một phương, “phong cương đại lại”, không thể dễ dàng đắc tội, lương thực cần cấp, vẫn phải cấp…

Vậy nên…

Triều đình Tấn bày ra một trò “mưu mẹo”.

Từng xe từng xe lương được vận chuyển về Sở Châu, nhưng trong bao tải lại toàn là đá và cát. Giữa đường, “tình cờ” gặp phải sơn tặc cướp bóc, có không ít người c.h.ế.t, lương thực cũng bị “cướp mất”, chỉ còn lại chừng hai mươi xe, chuyển đến tay Trịnh Thọ Sơn.

Hai mươi xe đó, là lương thực thật.

Lúc đầu Trịnh Thọ Sơn cảm động vô cùng.

Vì báo thù cho những binh sĩ hộ tống lương đã bỏ mạng, ông ta dẫn theo ba nghìn thân binh, trong đêm chạy suốt hai trăm dặm đến “hang ổ sơn tặc”.

Không ngờ, sơn tặc chẳng thấy đâu, mà chỉ thấy la liệt bao tải vứt bỏ chứa đầy đá vụn cát sỏi.

Lòng người lạnh giá, mầm mống phản loạn cũng từ đó mà nảy sinh.

Tiêu Trình nhìn trúng thời cơ, thu phục nhân tâm, thông qua một thương nhân địa phương, bí mật chuyển mười vạn thạch lương thực đến Sở Châu.

Lúc nhận được số lương ấy, Trịnh Thọ Sơn vẫn chỉ nghĩ mình “hời to”, chiếm được lương của nước Tề, chứ chưa thật sự có ý phản bội triều đình Tấn.

Nhưng tin tức ông ta ngả theo Tiêu Trình, giương cờ tạo phản, đã bay thẳng đến Trung Kinh.

Triều đình Tấn tự nhiên phẫn nộ, lập tức điều binh dẹp loạn…

Nhưng lúc ấy, Bùi Quyết vì truy kích chiến thuyền Tiêu Trình tại bến Thạch Quan mà trúng tên, thương thế chưa lành, không thể lĩnh binh xuất chiến, còn quân Bắc Ung thì vừa bị Sở–Hồ–Hàn phản bội, nguyên khí đại thương…

Trịnh Thọ Sơn thật sự phản rồi, phát hiện chẳng có quân Bắc Ung, cũng không có quân Tấn do Bùi Quyết chỉ huy, đối phương yếu nhược không chịu nổi một đòn.

Thế là dứt khoát dẫn cả Sở Châu đầu hàng nước Tề.

Tiêu Trình chỉ dùng mười vạn thạch lương, không tốn một binh một tốt, đã dễ dàng thu được Sở Châu.

Xét về chiến lược, đó là một trận cực kỳ thành công trong sự nghiệp của Tiêu Trình.

Không kém gì việc lợi dụng Phùng Vận để thu phục các quận của An Độ.

Nếu quay đầu nhìn lại, thì kiếp trước, triều đình Tấn thật sự bắt đầu suy bại từ khoảnh khắc đó.

Dĩ nhiên, những tin tức này đều là chuyện nàng nghe được sau khi về lại Đài Thành.

Còn những bao tải đầy đá kia, rốt c.uộc là do Tiêu Trình cố ý sắp đặt, hay là Lý Tông Huấn thật sự không muốn phát lương cứu Sở Châu, thì chỉ có người của kiếp trước mới biết.

Trong phòng, yên tĩnh như tờ.

Bùi Quyết không thấy phản ứng của Phùng Vận, hơi cau mày.

Thao Dang

“Không còn canh mì vụn nữa à?”

Phùng Vận hoàn hồn, lập tức quay sang nhìn Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn rụt cổ lại, ôm chăn đệm lén chuồn ra ngoài, giả vờ không thấy ánh mắt của nương tử, Hoàn Nhi và Bội Nhi cũng thấp thỏm bất an, không dám thở mạnh.

Các nàng không phải cố ý.

Khi Đại vương hỏi, bọn họ chỉ kể lại sự thật, là Thế tử đòi một bát canh mì vụn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế thì không tính là phản chủ… đúng không?

Căn phòng lặng lẽ đến kỳ lạ.

Tiếng tí tách khẽ khàng của đồng hồ nước vang lên rõ mồn một.

Phùng Vận ngồi thẳng dậy, gỡ tay Bùi Quyết ra rồi quay đầu lại.

“Tiểu Mãn, bảo nhà bếp nấu cho Đại vương một bát canh mì vụn.”

Dĩ nhiên, Bùi Quyết cũng chẳng phải vì tranh ăn một bát canh mà để tâm, chỉ là hắn chợt nhớ, Ôn Hành Tố thích món này, khi Phùng Vận đến đại doanh thăm ngục, đã từng đặc biệt mang theo cho y. Giờ đến lượt Thuần Vu Diễm từ xa trở về, cũng đòi ăn một bát.

Hắn muốn nếm thử, xem rốt c.uộc là mùi vị gì.

Canh mì vụn rất nhanh đã được bưng lên.

Vẫn là mùi vị của canh mì vụn ấy.

“Ngon không?” Phùng Vận mỉm cười hỏi hắn.

Bùi Quyết đáp: “Tạm được.”

Phùng Vận khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Đợi đến khi hắn thong thả ăn xong, để nha hoàn dọn bát đũa xuống rồi, nàng mới nghiêm túc hỏi:

“Ngài thấy quan hệ giữa Trịnh Thọ Sơn và triều đình Nghiệp Thành thế nào?”

Bùi Quyết trầm ngâm một lát: “Thuần Vu Diễm nói gì với nàng rồi?”

Phùng Vận không giấu hắn.

Về chuyện đối phó với Lý Tông Huấn, hai người họ luôn nhất trí, mũi nhọn hướng ra ngoài.

Sau khi nàng nói xong, Bùi Quyết đã hiểu rõ ẩn ý trong lời nàng.

“Vận nương là muốn… ly gián Lý – Trịnh?”

372- Há chẳng sướng sao?

Giọng nói của Bùi Quyết, mang theo dư âm lạnh lẽo nhè nhẹ.

Phùng Vận bỗng thấy sống lưng hơi lạnh, liền ngẩng đầu lên.

Hai người đối diện nhau trong chốc lát, Phùng Vận thản nhiên nói:

“Các ngươi lui ra đi. Đóng cửa lại.”

Các nha hoàn đang đứng ngoài cửa lập tức đồng loạt đáp: “Dạ.”

Tiếng bước chân dần xa, cánh cửa khép lại.

Phùng Vận xoay người, nhìn thẳng vào Bùi Quyết.

Hắn đưa tay kéo lấy nàng.

Phùng Vận không tránh, giọng nhẹ nhàng: “Hôm nay ta đã vỗ n.g.ự.c cam đoan trước mặt Thuần Vu Diễm rằng, triều đình Nghiệp Thành cùng lắm sống thêm được ba năm nữa, tất sẽ diệt dưới tay Tây Kinh.”

Bùi Quyết không nói gì.

Phùng Vận hỏi: “Ngài thấy ta nói khoác sao?”

Khóe môi Bùi Quyết theo phản xạ mím lại.

“Khó mà nói chắc.”

Hắn không phải loại người thích mạnh miệng rồi tự chuốc thiệt vào thân.

Không nắm chắc mười phần, sẽ không dễ gì buông lời c.uồng ngạo.

Tình hình trong triều Tây Kinh, cả hai người đều biết rõ.

Trong triều, phe mới – phe cũ ngấm ngầm đối đầu, bên ngoài thì giương đông kích tây, giở trò với nhau không ít. Dù có Bùi Quyết đè xuống, tạm thời chưa xảy ra biến loạn gì lớn...

Nhưng kình địch đối đầu lâu ngày, sớm muộn gì cũng sẽ nổ ra.

Nếu lần này thật sự lan truyền tin “Bùi Quyết đã c.h.ế.t”, Tây Kinh e rằng lập tức phân hóa, khiến Lý Tông Huấn được ngư ông đắc lợi.

Phùng Vận điềm đạm nói: “Đánh trận hao người tốn của, chịu khổ c.uối cùng vẫn là dân thường. Mấy năm gần đây năm nào cũng không yên, đói rét, thiên tai… thiên hạ này, không chịu nổi thêm một trận binh hỏa nào nữa đâu.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com