Bùi Quyết chăm chú nhìn kỹ đôi tay của mình, rồi lại nắm lấy bàn tay trắng mịn mềm mại như không xương ấy, nhẹ nhàng xoa vuốt, nhất thời chẳng nói nên lời.
Phùng Vận nói: “Ta đã chuẩn bị cho Đại vương một hộp kem dưỡng da, khi dưỡng thương ở trang viện, mỗi ngày dùng một chút, chẳng mấy chốc làn da sẽ trắng trẻo mịn màng thôi.”
Phùng Vận liếc xéo: “Sao lại không được? Tướng quân thì không thể trắng trẻo à? Tướng quân trắng trẻo, càng dễ dụ người ta mê mẩn.”
Bùi Quyết không đáp, để mặc nàng bày trò, thoa đầy kem dưỡng lên mặt hắn, lúc này tâm thần xao động, chỉ hận không thể lập tức đè nàng xuống ôm lấy mà xử trí một phen, thì bên ngoài đột nhiên có người tới bẩm báo.
“Thế tử Thuần Vu trở về rồi, muốn gặp nương tử, nói là có chuyện vui muốn báo.”
Phùng Vận khựng lại, lập tức bật dậy từ trên giường.
Tên c.h.ế.t tiệt ấy đi suốt hai tháng, giờ về còn có chuyện vui gì để nói?
Nàng vội khoác áo ngoài: “Bảo Thế tử chờ ở khách đường, ta lập tức tới ngay.”
Bùi Quyết nhìn dáng vẻ háo hức của nàng, đôi mắt hơi nheo lại, sâu trong đồng tử dần tối đi.
Nếu hắn nhớ không lầm, thì tên Thuần Vu Diễm kia, đúng là một kẻ trắng trẻo không chịu nổi…
Tay trắng, mặt trắng, chỗ nào cũng trắng…
~~~~~~~~~
Phùng Vận: Có độc giả nói gọi là “Đại vương” nghe hơi kỳ kỳ, thật ra cũng không kỳ lắm đâu, “vương” thì hay có, nhưng “đại” thì hiếm… Chúng ta chủ yếu là để làm nổi bật nhân vật thôi.
Thuần Vu Diễm: Không phải nên tiếp đãi ta trước, nghe một chút tin tốt sao?
Ngao Thất: Ta – Ngao Thất – bên hồ Đại Minh, chẳng phải đã bị quên lãng rồi ư?
Tiêu Trình: Truyện có cả trăm chương, Tiêu lang ta mới xuất hiện đúng một chương, ta tính là nam phụ sao? Chẳng ai thương cảm ta hết à?
Tự Cẩm: An bài, an bài, tất cả đều có sắp xếp… ta là mưa móc…
Phùng Vận: Hửm?
Tự Cẩm: …Không dám ban đều.
~~~~~~~~~
370- Ẩn tàng huyền cơ.
Khi Thuần Vu Diễm đi đến khách đường, thấy mấy nha hoàn trong phòng Phùng Vận đều đang ở ngoài viện, ngay cả Tiểu Mãn cũng ngồi dưới bóng cây, cầm thịt khô chọc ghẹo “con mèo to” kia, trong lòng y khẽ động.
“Sao các ngươi đều không hầu hạ bên cạnh chủ tử?”
Mấy nha hoàn liếc nhau.
Phùng Vận và Bùi Quyết ở trên giường quấn quýt lâu như vậy, các nàng đã sớm lui ra ngoài rồi, sao dám vào trong làm vướng mắt…
Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không tiện nói với Vân Xuyên Thế tử.
“Chủ tử ngủ trưa, không cho bọn nô tỳ quấy rầy.”
Thuần Vu Diễm khẽ cong môi cười nhạt.
“Vào giờ này, Phùng Thập Nhị lại ngủ được sao?”
Trên đường trở về, y đã nghe được tin Bùi Quyết đang dưỡng thương ở trang viện.
Nghe nói tên này bị thương rất nặng, y liền ngày đêm vội vã chạy về An Độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gió mưa không quản, không nấn ná chút nào.
Ai ngờ, Phùng Thập Nhị lại còn rảnh rỗi đến mức ngủ trưa?
Thuần Vu Diễm nói: “Đi nấu cho bản Thế tử một bát canh mì vụn đi.”
Chạy đường dài bụng rỗng, vì lòng nóng như lửa đốt nên lúc đó cũng chẳng cảm thấy đói, giờ đã về tới An Độ, ngồi trong nhà của Phùng Thập Nhị, cả người buông lỏng, lập tức cảm thấy bụng đói cồn cào, thật không chịu nổi…
Nhất là nghĩ đến việc Phùng Thập Nhị đang ngủ.
Chắc chắn là đang ngủ cùng Bùi Vọng Chi.
Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy đói hơn rồi.
Nha hoàn lập tức đáp lời, vừa định lui xuống thì Phùng Vận đã vén rèm bước vào.
Ngay từ ngoài sân, nàng đã nghe Thế tử điện hạ uy phong lẫm liệt đòi ăn đòi uống, vừa bước vào, ánh mắt đảo qua liền thấy tên chẳng coi mình là người ngoài kia, đang nằm trên chiếc ghế mềm nàng thường yêu thích.
Một thân áo khoác tơ tằm màu bạc ánh trăng, đầu đội ngọc quan, thắt lưng đeo vật quý bằng ngọc và vàng, ngay cả giày gấm dưới chân cũng thêu mây tinh xảo, từ đầu đến chân chỉ toát ra một chữ ‘quý’.
Một kẻ nhàn rỗi giàu sang.
Khóe môi vẫn treo nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, khóa c.h.ặ.t lấy Phùng Vận vừa bước vào, cứ như đang đòi nợ.
Phùng Vận khẽ cười, nhàn nhạt hỏi: “Nhà Thế tử ở ngay sát vách, sao lại chạy qua nhà ta đòi ăn, còn tùy tiện sai khiến nha hoàn nhà ta, là có ý gì?”
Hai người gặp mặt là đấu võ mồm, chuyện thường tình.
Không cãi nhau đôi ba câu, Thuần Vu Diễm ngược lại cảm thấy không quen.
Phùng Vận vừa hỏi dứt lời, y đã phấn chấn hẳn lên, cảm giác từng lỗ chân lông toàn thân đều như nở ra, giống như được ngắm muôn hoa đua nở khắp sân, cả người khoan khoái vô cùng, ngửa người dựa lên ghế mềm, ánh mắt lười biếng nhìn nàng chăm chú.
“Keo kiệt! Ăn của nàng một chút thì sao, ta mang đến là đại sinh ý đấy.”
Phùng Vận mỉm cười, “Chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, nhân tình là nhân tình. Vốn dĩ muốn chiêu đãi Thế tử thì thôi cũng được, nhưng nếu là đến bàn chuyện làm ăn, vậy thì bữa ăn này phải tính tiền.”
Thuần Vu Diễm cong môi, “Ác vẫn là nàng ác. Tính! Phùng Thập Nhị, chỉ một bát canh mì vụn thôi, ta xem nàng có thể làm ra món sơn trân hải vị gì từ mì, liệu có đủ làm ta phá sản không.”
“Không đến mức đó.” Phùng Vận ngồi đối diện y, mỉm cười nhẹ nhàng.
Thao Dang
“Thế tử phú khả địch quốc, ăn một bát canh mì vụn, sợi mì phải dai có độ, mềm như tơ lụa, sắc hương vị đủ đầy, từ nhào bột, luộc mì đến lúc dọn lên bàn đều do bốn đầu bếp, hai nha hoàn khéo léo chế biến, giải tỏa cơn đói đường dài, chỉ tốn có năm trăm đồng, làm sao có thể khiến Thế tử khuynh gia bại sản?”
Một bát canh mì vụn, năm trăm đồng tiền lớn?
Phùng Thập Nhị đúng là cướp bóc mà.
Thuần Vu Diễm cười lạnh, “Xem ra chuyện làm ăn ở Sở Châu, nàng không định làm nữa rồi.”
Phùng Vận giật mình.
“Ngài đi Sở Châu rồi à?”
Thuần Vu Diễm lười nhác liếc nàng một cái, “Không phải chính nàng nói sao? Thứ sử Sở Châu là Trịnh Thọ Sơn, hình như có xích mích với Lý Tông Huấn? Nàng rất muốn đào tường của Lý Tông Huấn.”
Ngừng lại một chút, y ngẩng mắt lên.
“Đừng nhìn ta như vậy, cũng đừng hiểu lầm. Ta vốn dĩ có việc phải đến Sở Châu, tiện đường ghé thăm vị Thứ sử đó. Người cũng hòa nhã, dễ nói chuyện, chỉ tiếc là…”