“Hoang đường hết sức!” Hà phu nhân sốt ruột đến mức suýt nhảy dựng lên, thấy Hà Khiết lạnh mặt nhìn, ý bảo vách có tai, liền hạ thấp giọng.
“Người khác ta không rõ, nhưng Tam nương tử thì ta rõ lắm. Với cái dáng vẻ yếu ớt như thế, làm mật thám ư? Ngươi tưởng mẫu thân ngươi là đồ ngốc sao?”
“Tin hay không tùy ngườii.” Hà Truyền Đống mặt lạnh, thấp giọng cảnh cáo Hà phu nhân.
“Hà gia ta khó khăn lắm mới có được những ngày bình yên, nếu A mẫu thấy sống như vậy là đủ rồi, thì cứ thay ta quyết định, cưới cái Tam nương tử Dương gia đó làm bình thê cũng được. Dù sao sống c.h.ế.t, tiền đồ của nhi tử cũng chẳng đáng gì, chỉ có cái thể diện muốn cưới danh môn khuê tú làm nhi tức là quan trọng nhất.”
Nói xong hắn vung tay áo quay người bước đi.
Mới đi được vài bước, lại bất ngờ quay đầu, nhìn chằm chằm Hà phu nhân.
“Nếu không để ý đến ý ta, thì A mẫu với A phụ sớm liệu đường đi mà nuôi lại một đứa con hiếu thuận khác đi.”
“Ngươi…”
Hà phu nhân trợn to mắt nhìn nhi tử mình dứt khoát rời đi, tức đến đờ người.
“Ngươi xem, ngươi xem nhi tử tốt của ngươi kìa, có ai nói chuyện với mẫu thân mình như thế không? Toàn là học cái thói hư tật xấu ở đâu không biết nữa, cái chỗ gì mà Ngọc Đường Xuân, đúng là chốn chẳng ra gì! Nhi tử ta vốn ngoan ngoãn hiếu thảo, chưa kịp cưới thê tử mà đã dám chống đối mẫu thân rồi…”
“Bớt lời đi!” Hà Khiết lạnh giọng quát khẽ.
Lại chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui trong phòng mấy lượt.
“Lời Truyền Đống nói… chưa chắc là lấy cớ qua loa với ta và bà.”
Hà phu nhân hỏi: “A lang nói thế là ý gì?”
Hà Khiết lạnh lùng liếc mắt, “Một phụ nhân như bà thì biết gì về hiểm cục? Đại vương giờ đây đang trọng thương, phía nam, phía đông, phía bắc, có nơi nào không đang hổ rình sói rập? Tam nương tử lúc gian nan nhất cũng không nương nhờ chúng ta, lại cố tình chọn ngay trước đại hôn của Truyền Đống mà đến, bà nói xem, chẳng phải là cố tình gây sự thì là gì?”
Hà phu nhân nói: “Khi trước ở Trung Kinh, ta với Tam nương tử thân thiết lắm. Nó là nhi tức ta đã chọn, không phải nó thì là ai ta cũng tiếc cả. A lang, lần này là cơ hội c.uối để Truyền Đống cưới nữ tử thế gia, người ta đã tìm tới cửa, ta cũng không thể khước từ, bên Vương phi cũng có thể nói được lý mà…”
“Ngốc nghếch!”
Hà Khiết quay phắt người lại.
Muốn nói thêm gì đó, nhưng c.uối cùng lại nuốt vào, chỉ còn tiếng thở dài.
Phu nhân vốn chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, chỉ thấy được chuyện trong hậu viện, cái bà ta tưởng là Phùng Vận, cũng chỉ là Phùng Vận ngày ngày quanh quẩn nơi khuê phòng như bà ta mà thôi. Nhưng trong mắt Hà Khiết, Phùng Vận là người nữ nhân không thua gì nam nhân, có ân tất báo, có thù tất trả.
Nếu Hà gia phụ Văn Huệ.
Không chỉ là đắc tội với một kỹ nữ mà thôi.
Mà là đắc tội thật nặng với Phùng Vận rồi.
“Bà đã thích Tam nương tử như thế, thì đi mà sống cùng nàng ta.”
Hà Khiết không muốn cãi lẽ với Hà phu nhân nữa, lắc đầu, thấp giọng nói:
“Nhưng có một điều, ta phải cảnh cáo bà, nếu dám ăn nói bậy bạ trước mặt Tam nương tử, nói những điều không nên nói, thì đừng trách ta không nể tình phu thê.”
Ông ta sải bước rời đi.
Hà phu nhân há miệng, hồi lâu mới khép lại.
“Ta có thể nói gì chứ?”
Chuyện chính sự bà ta chẳng hiểu gì cả.
Cho dù Tam nương tử thật là mật thám, thì có thể dò la được gì?
Bà ta vẫn không tin.
Tin tức từ Hà phủ rất nhanh đã truyền đến thôn Hoa Khê.
Là chính Hà Khiết đích thân đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để cẩn thận, Bùi Quyết không ra gặp, vẫn lấy cớ dưỡng thương, nằm yên trong phòng trong.
Phùng Vận đón tiếp ông ta bằng nụ cười rạng rỡ.
Hai người quanh co bóng gió nói vài chuyện không đầu không c.uối, rồi Hà Khiết cáo từ rời đi.
Lời lẽ không nhiều, nhưng những điều cần nói, đã truyền đạt rõ ràng.
Phùng Vận mỉm cười tiễn người ra ngoài.
Khi quay lại phòng, đã thấy Bùi Quyết ngồi ngay ngắn, đang chăm chú nhìn nàng.
“Là nàng cho người nói với Hà gia rằng Dương Tam nương tử là mật thám?”
“Hửm?” Phùng Vận uể oải ngẩng cằm lên, “Đại vương đang thẩm vấn ta đấy à?”
Bùi Quyết khẽ thở dài, kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ một cái, “Không có chứng cứ xác thực, không thể tùy tiện nói linh tinh.”
“Ai nói ta không có chứng cứ?” Phùng Vận liếc hắn một cái, nghĩ ngợi rồi lại thu ánh mắt về, nhàn nhạt nói: “Bây giờ thì chưa có, nhưng rất nhanh sẽ có thôi. Ta đã cho người đi điều tra rồi, Đại vương cứ chờ mà xem.”
Bùi Quyết xoay mặt nàng lại, nghiêm túc hẳn.
“Vận nương, lời nói phải cẩn thận, họa từ miệng mà ra.”
Tình hình ở An Độ, thay đổi từng ngày.
Từ sau khi Bùi Quyết đến đây dưỡng thương, người đến định cư ngày càng nhiều, giá đất, giá nhà cũng đúng như Phùng Vận dự đoán, ngày một leo thang...
Nhiều chuyện cũng đang thay đổi trong âm thầm.
Các thế lực khắp nơi, đang âm thầm giằng co.
Trong đó phức tạp thế nào, không thể nói hết bằng vài lời.
Bùi Quyết đang ở nơi sáng, chẳng khác nào thành bia ngắm cho mọi người. Hắn giả vờ coi thương nhẹ thành trọng thương, ẩn mình phía sau, để quan sát cái ao nước đục này, rốt c.uộc giấu được bao nhiêu con rùa lớn.
“Đại vương sợ ta đánh rắn động cỏ?”
Từ ánh mắt nghiêm trọng của Bùi Quyết, Phùng Vận lập tức nhận ra điều gì đó.
“Ngài giả bệnh, là để dẫn rắn ra khỏi hang?”
Bùi Quyết kéo tay nàng đặt lên vết thương ở vai.
Thao Dang
“Bản vương khi nào giả bệnh?”
Phùng Vận hơi nhướng mày, “Vậy yến tiệc ngày kia, Đại vương không thể tham dự rồi.”
Bùi Quyết “ừ” một tiếng, sợ nàng nghĩ nhiều, lại nói thêm một câu.
“Ta không trách nàng. Chiêu ném đá dò đường của Vận nương, dùng rất khéo.”
“Vậy ngài âm dương quái khí, rốt c.uộc là ý gì?”
Ai âm dương quái khí?
Bùi Quyết khẽ thở dài, “Ta lo cho nàng.”
Thị phi đều từ chuyện ra mặt mà ra.
Một người quá phô trương sắc bén, không phải chuyện tốt.
Hắn ôm đầy tâm sự, nhưng nhìn tiểu nương tử yêu kiều trước mặt, lại chẳng thốt nên lời.
“Thôi vậy, nàng muốn làm gì, cứ theo ý nàng đi.”
Phùng Vận khẽ trách yêu, “Thế mới phải chứ! Ta đâu có muốn vô cớ gánh tội yêu mị gây họa đâu.”
Bùi Quyết: …
Hắn siết c.h.ặ.t nàng vào lòng, cúi đầu lại muốn hôn tiếp, thì bị Phùng Vận ghét bỏ né ra.