Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 496



Lần này thật sự quá khó khăn, toàn thân Phùng Vận căng cứng đến run rẩy, mày nhíu c.h.ặ.t, không ngừng đ.ấ.m hắn.

“Gần xong rồi, sắp xong rồi.” Bùi Quyết cúi đầu hôn nàng như đang dỗ dành, trán toát mồ hôi, mãi đến một lúc lâu mới cắn răng hạ quyết tâm, trong tiếng mắng khe khẽ như dã thú của nàng, một hơi dốc hết sức...

Phùng Vận khẽ kêu một tiếng yếu ớt, hai tay buông thõng vô lực, không còn kéo giật hắn nữa, nhưng cơ thể lại nóng hầm hập như thiêu đốt.

“Ta hình như… thật sự phát sốt rồi.”

“Ừ…” Hai mắt hắn đỏ ngầu, quả thật nàng nóng đến mức khiến hắn không chịu nổi.

Nữ lang đêm nay đặc biệt c.uồng nhiệt, nhiệt độ ấy như muốn hòa tan hắn trong đó, quấn lấy không buông, hắn bất giác run rẩy mấy lần mới cố kiềm chế, cho đến khi nàng ngửa cổ, thất thần hét lên lần nữa, vừa đánh vừa mắng hắn là Bùi cẩu, hắn mới đè tay nàng xuống, mười ngón đan c.h.ặ.t, vừa thô bạo vừa c.uồng loạn dâng hiến cho nàng.

“Yêu Yêu…”

Phùng Vận mơ hồ đáp lời, nghe hắn thở dốc, thân thể run rẩy đến không chịu nổi.

“Bùi Quyết… ngài muốn c.h.ế.t à, sao lại…”

Tiếng trách mắng của nàng nghẹn lại nơi cổ họng hắn, chỉ còn những tiếng rên khàn khàn.

Đèn lửa lờ mờ, tầm mắt dần mờ ảo.

Trong cơn sóng dữ trào dâng c.uồn c.uộn, ý thức trong đầu Phùng Vận đã tan biến, chỉ còn thấy thanh kiếm Bích Ung đặt cạnh giường, ánh bạc lạnh lẽo lóe lên, như ẩn chứa sức mạnh vô tận, đ.â.m thẳng vào tim nàng…

~~~~~~~~

Chương này thật sự rất khó viết…

Thao Dang

Phùng Vận: Ta còn khổ hơn.

Bùi Quyết: Ta mới là người khổ nhất.

Thuần Vu Diễm: Ai có thể khổ hơn ta?

Ngao Thất: Một vạn chương không xuất hiện như ta, chẳng lẽ không khổ sao?

~~~~~~~~

280- Tán nhạc bách hí.

Khói sóng sông Trúc Diệp mênh mang, trời còn lạnh, sương nhẹ giăng mờ, thoạt nhìn như thể quay về thủy lộ Giang Nam.

Thuyền cập bến, Bình An nhảy xuống trước, che ô quay người lại, c.ung kính mời Tiêu Trình.

“Bệ hạ.”

Tiêu Trình liếc gã một cái, “Ngươi còn chưa khỏi hẳn, sao không nghỉ thêm vài hôm?”

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cát Tường, “Ngươi tới đi.”

Cát Tường nhìn ánh mắt cô quạnh trong mắt Bình An, khẽ đáp một tiếng, cúi người nhận lấy chiếc ô, che trên đỉnh đầu hoàng đế, giữ một khoảng cách và dáng vẻ c.ung kính, lặng lẽ bước đi.

Tiêu Trình mặc thường phục rộng rãi, dáng người thẳng tắp, vừa đi vừa hỏi thị vệ.

“Trinh sát có nói nàng bị bệnh gì không?”

Tư Trì lắc đầu, “Doanh trại thị vệ nửa đêm phóng ngựa ra khỏi thành, đi thẳng đến An Độ đón người. Có người đoán, là phu nhân có tin vui…”

Bước chân Tiêu Trình khựng lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua.

“Thành Tín Châu đã có phụ tử Phù Dương gia, cần gì phải đến An Độ mời thêm đại phu?”

Trong chuyện này nhất định có điều không thể công khai.

Tư Trì bị hoàng đế trừng mắt, lập tức thông suốt.

“Trinh sát nói, là phu nhân chỉ đích danh mời Diêu đại phu…”

Tiêu Trình nhíu mày: “A Vận?”

Với tính tình của nàng, là người ghét phiền đến người khác nhất, có chuyện gì cũng nhịn được thì nhịn, có thể nhường thì nhường, cho dù thật sự cảm lạnh phát sốt, cũng tuyệt đối không đến mức không để Phù Dương Cửu và Phù Dương Lễ khám bệnh, lại còn đặc biệt đi An Độ mời đại phu, hoàn toàn không thể xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sự việc khác thường, tất có điều quái dị.

Tiêu Trình như chợt nghĩ đến điều gì, mày mắt trầm xuống, đột nhiên siết c.h.ặ.t nắm tay...

Chẳng lẽ thật sự là nàng đã mang thai, không muốn để phụ tử Phù Dương gia phát hiện, sợ bị Lý Tang Nhược hạ độc, nên mới vòng vo tìm đến đại phu quen biết như Diêu đại phu?

Nghĩ đến khả năng này, lòng Tiêu Trình như có lửa thiêu đốt.

Kiếp trước, Khúc nhi cũng phải ba năm sau mới hoài thai, nay kiếp này lại định sinh con với Bùi Quyết ngay lúc này sao?

Hắn sải bước nhanh hơn, tựa hồ chẳng hề cảm nhận được màn mưa bụi lất phất trên đỉnh đầu, Cát Tường giương ô, chạy bước nhỏ mà vẫn không theo kịp, không ngừng gọi “Bệ hạ”.

Công Tôn Quỳnh và Tư Trì cũng ngẩn ra.

“Bệ hạ, bệ hạ, long liễn ở bên này, bên này…”

“Bệ hạ định đi đâu vậy? Kỳ luật thánh tăng đang chờ ở Tùng Nhai…”

Tiêu Trình tựa như không nghe thấy, sải bước như bay trong gió lạnh mưa sầu, chỉ trong chớp mắt, đã ướt nửa vạt áo...



Diêu Nho đến được Tín Châu là vào lúc gần sáng.

Xe ngựa lắc lư chao đảo, suýt chút nữa lấy mất nửa cái mạng già của ông.

Khi ông vào đến phòng, Phù Dương Cửu đã ở bên trong.

Bùi Quyết ngồi nơi mép sạp gỗ, tay ôm lấy nàng, không nói một lời. Phùng Vận nằm trong chăn, mắt nhắm c.h.ặ.t, hai gò má ửng hồng, nhưng môi lại có vẻ tái nhợt bất thường.

Tiểu Mãn gọi hai tiếng “Phu nhân”, nàng đều không đáp lại, dọa cho tiểu nha đầu đỏ hoe cả mắt.

Bùi Quyết cũng có phần lo lắng, sắc mặt lạnh lẽo.

“Phu nhân rốt c.uộc là làm sao vậy?”

Phù Dương Cửu mới vừa đến nơi,

Nghe nói hắn đặc biệt cho người mời Diêu đại phu từ An Độ đến, Phù Dương Cửu không mấy vui vẻ, không muốn nói nhiều, liếc nhìn Diêu Nho một cái, muốn xem thử ông định giải thích thế nào.

Không ngờ, Diêu Nho chỉ liếc nhìn Phùng Vận một cái, không bắt mạch đã chắp tay đáp lời.

“Bẩm tướng quân, phu nhân chỉ là mệt mỏi quá độ, ngủ mê sâu, nghỉ ngơi thêm chốc lát sẽ ổn thôi.”

Phù Dương Cửu liếc ông một cái, trong mắt đã bớt đi mấy phần khinh thường.

“Phu nhân tự nói thấy hồi hộp, thở gấp, ta bắt mạch, thấy mạch thốn trầm, nhỏ như dây đàn, khí lực yếu. Rõ ràng là can khí uất kết, khí huyết nghịch loạn…”

Diêu Nho chắp tay với y, khẽ mỉm cười.

“Công tử bắt mạch, chẳng hay có nhận thấy ba bộ mạch thốn quan xích của phu nhân trơn tru, lưu loát, khí huyết dồi dào…”

Phù Dương Cửu nhướng mày, “Thì sao?”

Diêu Nho đáp: “Phu nhân đây là ngày hành thủy sắp đến, thân thể không thoải mái, dễ sinh mỏi mệt.”

Phù Dương Cửu cười nhạt: “Chưa bắt mạch mà đã biết bệnh, Diêu đại phu quả là lợi hại.”

Diêu Nho nhìn vị thanh niên trước mặt, ánh mắt biến đổi liên tục, hiển nhiên hoài nghi ông đến cực điểm, liền cười nhạt, ôn tồn nói:

“Chuyện này chẳng có gì là bản lĩnh, chỉ vì ta từng chẩn mạch cho phu nhân, nhớ được ngày tháng tiểu kỳ của nàng mà thôi.”

Phù Dương Cửu “ồ” một tiếng, cũng đang quan sát Diêu Nho trong bộ đồ vải mộc mạc. Chỉ thấy ông mày mắt hiền hòa, cử chỉ phong độ, chẳng giống chút nào với dân gian y giả chân đất, không khỏi thấy tò mò.

“Dám hỏi tiên sinh theo học ở đâu?”

Diêu Nho điềm tĩnh đáp: “Gia phụ.”

Phù Dương Cửu cười: “Thì ra tiên sinh cũng là gia truyền y đạo, tổ tiên làm việc ở đâu vậy?”

Diêu Nho mặt không biến sắc: “Lang bạt đầu phố c.uối ngõ, kiếm miếng ăn thôi, chẳng tính là đảm nhiệm chức vị gì.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com