Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 497



Phù Dương Cửu tuy không quá tin, nhưng người ta đã nói đến nước đó, hỏi nữa thì hóa ra vô lễ.

Y ừ một tiếng, đứng thẳng chắp tay với Diêu Nho.

“Bình Thành, Phù Dương Cửu, hân hạnh gặp tiên sinh.”

Diêu Nho trong lòng khẽ giật mình, trên mặt vẫn mỉm cười đáp lễ.

“Hân hạnh gặp Phù Dương công tử.”

Hai người khách sáo mấy câu, đồng loạt hành lễ cáo từ.

Phù Dương Cửu về phủ, còn Diêu Nho thì được Đại Mãn sắp xếp nghỉ lại ở khách phòng, nói đợi nữ lang tỉnh lại sẽ mời bắt mạch.

Tuy rằng cả Diêu đại phu lẫn Phù Dương Cửu đều nói thân thể Phùng Vận không có gì đáng ngại, chỉ là lo nghĩ quá nhiều, thân thể mệt mỏi, lại đúng lúc nguyệt sự gần kề, nên khí huyết hư hao, mới ngủ mê man như vậy, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng.

Chỉ có điều, Bùi Quyết cũng không nói gì thêm…

Bởi vì nói nữa, thì kẻ đầu sỏ tội lỗi chính là hắn.

Phù Dương Cửu và Diêu Nho chẳng qua chỉ là chừa mặt mũi cho hắn mà thôi.

Hắn khẽ vuốt ve gương mặt ngủ say của Phùng Vận, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, ánh mắt nhu hòa hồi lâu, không lên tiếng.

Trước nàng, hắn luôn không thể tự kiềm chế được, sự tự chủ cứ thế mà sụp đổ…

“Đại tướng quân.” Ngoài cửa là tiếng ho nhẹ của Tả Trọng.

“Cù Dự phái người tới mời, nói hôm nay Tề quân mở tiệc vui ở trấn Minh Tuyền, thỉnh tướng quân và phu nhân cùng đi.”

Bùi Quyết nhíu mày, nhìn Phùng Vận vẫn mê man không tỉnh, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trong chăn, vốn định từ chối thay nàng, nhưng nghĩ đến lời nàng nói đêm qua, lại nuốt lời định nói vào bụng.

“Biết rồi.”

Đợi nàng tỉnh, để nàng tự quyết định vậy.



Khi trời sáng, mưa bụi tan đi, thời tiết lại trở nên đặc biệt trong xanh.

Ánh nắng vàng óng rải khắp mặt đất, khiến vạn vật như vừa được tẩy sạch.

Lão thiên gia quả thực ban cho Tấn Tề hai bên một đại lễ.

Ngoài phố trước nghị quán, người ra kẻ vào tấp nập, các cửa hàng đông đúc nhộn nhịp, cách đó không xa có mấy khoảng đất trống, dân địa phương cũng dựng lều bạt, mở quầy bán chút đồ ăn thức uống, dưới nắng ấm mùa đông, ai nấy đều hăng hái rao hàng.

Một cảnh tượng tràn đầy sức sống, non sông tốt đẹp.

Khi tỉnh lại, Phùng Vận mới biết Phù Dương Cửu và Diêu Nho đều đã đến xem bệnh cho nàng, rồi cùng kết luận rằng nàng chỉ vì quá mệt mà ngủ mê man, lúc đó nàng chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho đỡ xấu hổ.

“Bùi Quyết đâu?”

Gọi cả họ tên thế kia, suýt nữa khiến Tiểu Mãn sợ đến nhảy dựng.

Tiểu Mãn cúi người hành lễ, “Tướng quân trời chưa sáng đã ra ngoài rồi, dặn nếu phu nhân tỉnh thì sai người báo cho ngài ấy.”

“Không cần báo. Bảo hắn đi c.h.ế.t đi.” Phùng Vận ngồi dậy, đau đến hít một hơi, chống lưng một lúc mới gọi Tiểu Mãn.

“Đỡ ta dậy.”

Tiểu Mãn rụt rè nhìn nàng.

“Nữ lang không nghỉ thêm một chút nữa sao?”

“Hôm nay phải đến Minh Tuyền, còn nghỉ cái gì?” Giọng Phùng Vận mang theo lửa giận, đó là nỗi bực dọc vì bị Bùi cẩu giày vò dữ quá mà sáng ra lại chẳng thấy mặt hắn đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Mãn không dám trái ý, đỡ nàng dậy thay y phục, lại dè dặt hỏi:

“Hôm nay nữ lang muốn trang điểm đậm một chút phải không ạ?”

Chỉ có như vậy mới che giấu được hết thảy mỏi mệt trên người.

Không ngờ, Phùng Vận dứt khoát từ chối: “Không, hôm nay lớp trang điểm phải… mang chút khí bệnh mới được.”

Khí bệnh?

Đối với Tiểu Mãn mà nói, quả thực có chút khó khăn.

Nàng ta gọi Đại Mãn tới, hai người bận bịu suốt nửa canh giờ, mới miễn cưỡng giúp một vị mỹ nhân mang vẻ yếu ớt bệnh hoạn như Tây Thi lên được xe ngựa.

Phùng Vận không đợi Bùi Quyết quay về, một mình thẳng đường đến trấn Minh Tuyền.

Thao Dang

Nàng đã hẹn trước với Tòng Văn Điền, hôm nay sẽ đến xem xưởng chế đường đang xây.

Xưởng gỗ thi công rất nhanh, nhưng yêu cầu của Phùng Vận lại cao, bởi thế mới làm chậm tiến độ.

Nàng cũng không vội, sang năm mới chính thức đưa vào sản xuất, dù sao cũng phải qua hết mùa đông này, nàng dặn dò Tòng Văn Điền một vài chi tiết, rồi chậm rãi ngồi xe ngựa quay về thực điếm ở Minh Tuyền.

Nắng vàng rọi lên tửu kỳ trước cửa thực điếm, đỏ rực cả một mảng, bên trong bận rộn đến rối tung.

Nam Khôi và Sài Anh lại đứng chờ trước cửa, thấy Phùng Vận thì tươi cười rạng rỡ gọi:

“Nhanh, phu nhân mau tới xem này.”

Phùng Vận liếc nhìn quanh, phát hiện người trong cả con phố đều đang giống họ, ngó nghiêng chờ đợi.

“Xem gì thế?” Nàng có chút nghi hoặc.

Nam Khôi nói: “Hôm nay Tề quân mở tiệc, có tạp kỹ bách hí, mọi người đang xem vui lắm……”

Tạp kỹ bách hí vốn là trò tiêu khiển thịnh hành ở phương Nam, nào là xiếc quái lạ, múa lân tạp kỹ, phun lửa đội đèn, cùng ca múa biểu diễn.

Đã gọi là “bách hí”, thì đủ loại trò đều có. Từ chốn c.ung đình cho đến dân gian, không ai không say mê.

Phùng Vận thấy ánh mắt phấn khởi của mọi người, không nói gì thêm, đang định xoay người vào nhà thì nghe thấy tiếng hô ngoài phố: “Tới rồi tới rồi!”, nàng ngoảnh đầu lại, thấy từng chiếc xe ngựa đầu bằng đang chạy ngang phố Nghị quán, phía trên chất đầy đạo cụ phủ vải xanh, từng nhóm nghệ nhân biểu diễn đang được đưa vào nghị quán.

“Nghe nói Tề quân mời được cao tăng từ nước Thiên Trúc đến, bản lĩnh ghê gớm lắm.”

“Cao tăng có thể cắt lưỡi của mình, cho người ta nhìn xong rồi mọc lại như cũ.”

“Còn có thể c.h.ặ.t đầu, rồi lại gắn về chỗ cũ……”

“Thế đã là gì, ta từng thấy cả ảo thuật biến người ở Giang Nam rồi, chẳng chớp mắt, người đứng trước mắt cứ thế bay lên mà biến mất……”

Trong đám đông, tiếng nói xôn xao, tranh luận rất lớn.

Nam Khôi hừ một tiếng: “Mấy người này đúng là, nói cứ như tận mắt thấy không bằng.”

Sài Anh nói: “Chốc nữa phu nhân đi dự tiệc, xem rồi quay về kể lại cho chúng ta nghe kỹ, chẳng phải là biết có thật hay không rồi sao?”

Phùng Vận không đáp, ánh mắt lại rơi về phía nghị quán, nhìn thấy trong đám người có một bóng dáng gầy gò cao dong dỏng.

Trên người Đường Thiếu c.ung có một loại khí chất khác biệt, bất kể đứng ở đâu, dù quanh người tràn ngập tiếng cười vui nhộn, y vẫn luôn bao phủ trong một tầng băng giá không tan.

Còn lâu mới đến giờ dự tiệc, mà y đã đến rồi?

Phùng Vận uể oải đổi tư thế ngồi, nhàn nhạt nói: “Mang bình Viễn Hận Miên Miên tới, pha cho ta một chén.”

Nam Khôi và Sài Anh đang mải xem náo nhiệt, không chú ý gì khác, chỉ có Giang Ngâm là cẩn thận, nhìn Phùng Vận một cái, liền nói:

“Phu nhân hôm nay sắc mặt không tốt, có phải thân thể không khỏe? Hay để th.i.ế.p nấu cho người một bát trà dưỡng sinh nhé?”

Phùng Vận mỉm cười: “Cũng được.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com