Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 495



Chỉ là...

Khi hắn xoay người, Phù Dương Nghi nhìn thấy ánh mắt ấy lạnh lẽo vô cùng, còn xa cách hơn cả lúc nãy...

Nàng ta không thể bước vào lòng hắn.

Điều này khiến nàng ta có đôi phần uể oải.

Phùng Vận lại ngay sau khi Ôn Hành Tố rời đi liền hỏi thẳng:

“Quận chúa vẫn còn hứng thú với đại huynh của ta?”

Phù Dương Nghi trừng mắt, “Nhưng mà hắn không có hứng thú với ta. Dưa hái cưỡng ép thì chẳng ngọt, ta muốn hái cũng chẳng hái được nữa…”

Phùng Vận nghiêng mặt nhìn bóng dáng đang dần khuất vào trong viện, lặng lẽ thở dài.

“Vậy ngươi đến đây, chẳng lẽ thật sự chỉ muốn nhìn ta?”

Phù Dương Nghi nheo mắt, lười biếng cười: “Người ta muốn nhìn cũng không để ta nhìn, đành phải nhìn ngươi vậy.”

Phùng Vận hơi mím môi cười, cúi đầu uống trà, như nhớ ra điều gì đó, thuận miệng hỏi:

“Lần này đến Tín Châu, ta nhớ ngươi mang theo nhiệm vụ. Sao hôm nay Lý Thái hậu không để ngươi theo hầu?”

“Nàng ta à…” Phù Dương Cửu nói đến đây thì dừng lại, giọng thêm vài phần vui vẻ, “Ăn phải đồ hỏng, mấy hôm nay thân thể khó chịu, không muốn có người bên cạnh, thế là ta được thảnh thơi tự tại, không phải suốt ngày theo nàng ta nhìn cái bộ mặt thanh đạm kia, cứ như thể ta thiếu nàng ta mấy trăm lượng bạc vậy…”

Đã quen thân với Phùng Vận, Phù Dương Nghi cũng nói chuyện chẳng kiêng nể.

Phùng Vận cười khẽ, “Thái hậu không khỏe ở đâu?”

Phù Dương Cửu lắc đầu, “Ai mà biết? Chỉ thấy nàng ta hay buồn nôn, sắc mặt khó coi vô cùng, nhưng… có thể hỏi đại thúc công của ta, chính là người bắt mạch cho Thái hậu ấy.”

Đại thúc công của nàng ta chính là Thái y lệnh Phù Dương Lễ.

Ngồi được một tuần trà, Phù Dương Nghi liền dẫn người rời đi.

Phùng Vận trở về phòng, trong phòng ngoài Đại Mãn và Tiểu Mãn thì không còn ai khác, Ngao Tử nằm bên lò sưởi gà gật ngủ, cả thân lông được chải rửa sạch sẽ, gần đây ăn uống tốt, hình như béo lên không ít, dáng vẻ càng thêm bóng mượt khỏe khoắn.

“Cục cưng…”

Phùng Vận tựa vào, khẽ nghĩ lại đoạn chuyện vừa rồi, một bên vuốt ve lông Ngao Tử, một bên đọc sách, vừa đọc vừa ngẫm nghĩ.

Bùi Quyết đang luyện công trong sân.

Qua một ô cửa sổ hoa văn chạm trổ tinh xảo, có thể thấy thân ảnh thẳng tắp của hắn mơ hồ ẩn hiện trong bóng đêm, thanh kiếm Bích Ung trong tay hắn như có linh tính. Từng chiêu từng thức, như giao long xuất hải, linh hoạt mà sắc bén, người và kiếm hợp nhất, tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp…

Hắn tựa hồ không biết mỏi mệt.

Lặp đi, lặp lại.

Rốt c.uộc là bao nhiêu tinh lực cần phát tiết cho bằng hết?



Khi Bùi Quyết bước vào, Phùng Vận đã tắm rửa xong, đang ngồi trước gương trang điểm, tóc đen hơi xõa, áo ngủ nửa trễ, nàng nghiêng đầu, nghiêng mặt, đang soi gương xem dấu vết trên cổ, cả người mềm mại đến khó tin.

“Sao còn chưa ngủ?” Hắn hỏi.

Phùng Vận không quay đầu lại: “Trong người không thoải mái.”

Thân mình Bùi Quyết hơi khựng lại, từ từ bước đến, nhìn nàng trong gương.

“Sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phùng Vận liếc mắt nhìn hắn, “Ngài nói xem?”

Bùi Quyết cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống vết đỏ dưới cổ nàng, viền mắt khẽ nóng lên, lập tức kéo nàng vào lòng, thử nhiệt độ trán, không thấy nóng, lúc này mới cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Không khỏe ở đâu? Có cần gọi Phù Dương Cửu tới xem?”

“Không cần…” Phùng Vận lưỡng lự, có vẻ tâm trí lơ đãng.

“Chỉ là thấy trong lòng bồn chồn, hơi khó thở, ngoài ra thì không có gì. Trước đây uống thuốc của Diêu đại phu cảm thấy rất hiệu quả, rời khỏi An Độ lâu rồi chưa tìm lại ông ấy, có lẽ lại phát bệnh tim mất rồi…”

Viện Trường Môn ở Hoa Khê có một vị hàng xóm là đại phu họ Diêu, tên đầy đủ là Diêu Nho, người này Phó tướng quân Bùi Quyết từng biết.

Hắn không nói nhiều, quay đầu bước ra ngoài.

Khi trở lại, hắn nói với nàng: “Ta đã sai người đến An Độ, đón Diêu đại phu qua đây trước lúc trời tối.”

Phùng Vận “à” một tiếng, ra vẻ giờ mới chợt nhận ra.

“Ngài đúng là quá ngang ngược mà.”

Bùi Quyết sâu sắc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đen thẳm chứa đựng sự dò xét rõ ràng, nhưng lại chẳng hỏi thêm nửa câu, chỉ cầm lấy y phục rồi bước vào phòng tắm, không gọi Tiền Tam Ngưu tới hầu hạ, tự mình tắm rửa xong thì bước ra, Phùng Vận vẫn đang ngồi trước gương trang điểm, mày liễu cau lại, sắc mặt u sầu.

Hắn đi tới gần, nói: “Ngủ thôi.”

Phùng Vận thấy hắn mặt mày lạnh băng, toàn thân cũng căng cứng, liền nhếch môi đỏ mọng.

“Tướng quân, ta có chuyện muốn hỏi…”

Bùi Quyết điềm nhiên nói: “Nàng muốn đi thì cứ đi, không cần ta đồng ý.”

Phùng Vận ngẩn người, lúc này mới phản ứng kịp, thì ra hắn đang nói đến chuyện gì.

“Tướng quân cho rằng ta đang nói đến buổi yến tiệc ngày mai?”

Bùi Quyết nghiêng đầu nhìn nàng, không nói gì, nhưng vẻ mặt thì như viết rõ hai chữ “chẳng phải sao?”.

Nhìn thấy vẻ mặt đó, Phùng Vận khẽ cong môi, “Ta muốn đi thật, nhưng tuyệt không phải vì muốn gặp Tiêu Trình…”

Nàng lại vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, ngẩng đầu nhìn lên, “Chẳng qua là sợ ngài bị Lý Thái hậu giữ lại không buông thôi mà.”

Bùi Quyết nhìn nàng làm bộ làm tịch, bất ngờ cúi người kéo nàng lên, nâng cằm nàng rồi mạnh mẽ hôn xuống.

Phùng Vận còn chưa nói hết lời, có chút không tình nguyện, nhẹ nhàng đ.ấ.m lên n.g.ự.c hắn.

Cửa phòng chưa được chốt.

Đại Mãn và Tiểu Mãn có thể bước vào bất cứ lúc nào…

Thế nhưng nam nhân lại dường như quên mất hết thảy, hôn nàng đến mức nàng thở không ra hơi, lúc này mới bế nàng đặt lên ghế mềm, c.uồng nhiệt quấn lấy.

Lúc đầu nàng còn giữ được chút lý trí, rất nhanh liền mềm nhũn cả người, mười đầu ngón tay lùa loạn vào tóc hắn, không kiềm chế được mà run rẩy khẽ khàng…

“Muốn ngài.”

Nàng không nói “muốn ta”, mà là “muốn ngài”, mang theo chiếm hữu và chút ngang ngược, khiến mắt Bùi Quyết hơi nheo lại.

“Không phải nàng nói không khỏe sao?”

“Có giải dược là ổn rồi.” Nàng áp đầu lên cổ hắn, yếu ớt cọ nhẹ, thấy hắn không nhúc nhích, liền tức giận cắn một cái.

Thao Dang

Cắn chẳng đau gì, toàn bộ chỉ là làm nũng, nhưng lại khiến Bùi Quyết không chịu nổi, liền hôn nhẹ trấn an nàng, “Đợi ta.”

Lần này thì hắn biết điều hơn nhiều, không đợi nàng nhắc đã tự tay khép cửa lại, lấy vải sạch, cũng không hành nàng quá mức, chỉ là buông con dã thú đã sớm phát c.uồng trong rừng sâu, để nó dạo chơi nước non, quấn lấy khe suối rậm rạp.

Thế nhưng, kết quả của việc chuẩn bị không đầy đủ… chẳng mấy chốc đã đến.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com