Trúc Mã Sao Bằng Định Mệnh Trời Ban
Nhưng lần này phản ứng của hắn nhanh hơn lần trước nhiều.
Tôi vừa chạy được hai bước, cánh tay đã bị hắn túm lấy.
Ngay sau đó, giọng nói vừa tự tin vừa nhầy nhụa vang lên:
“Tống Hoan, tôi biết ngay lần trước cô là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt mà.”
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu lại nói:
“Anh bớt tự luyến đi. Tôi nói rồi, tôi không thích anh nữa.”
Đám học sinh hóng chuyện lập tức náo động.
Một vài người gan to còn chỉ trỏ bàn tán không kiêng nể.
Triệu Văn Vũ lộ vẻ không tin:
“Vậy sao cô còn đến tìm tôi?”
Tôi rút tay về, trừng mắt khó chịu, lật trắng mắt một cái:
“Triệu Văn Vũ, tôi từ đầu đến cuối chưa từng nói là đến tìm anh.”
Cả đám lại xôn xao như vỡ chợ.
Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào đã khiến tôi thay lòng đổi dạ.
Sao ai cũng đoán theo hướng yêu đương tình cảm thế nhỉ?
Không thể là tôi quay đầu là bờ, quyết tâm học hành à?
Thật sự cạn lời.
Tôi không muốn tiếp tục bị bao vây làm trò xem, lập tức xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này, Triệu Văn Vũ bất ngờ lao tới, chắn ngang đường tôi.
Tôi né sang bên mấy bước, mới phát hiện nữ chính tới rồi.
Cô ấy tên là Chu Điềm Điềm.
Người như tên, ngọt ngào dễ thương.
Tóc búi nửa đầu, váy trắng tinh khôi, nhìn rất trong trẻo thuần khiết.
Cô ấy lấy ra một chiếc hộp cơm màu hồng, dịu dàng nói:
“Trời vào thu rồi, em nấu cho anh chén lê hấp đường phèn, mát phổi giải nhiệt.”
Triệu Văn Vũ nở nụ cười thương hiệu:
“Em thật chu đáo.”
Cô ấy nhỏ nhẹ tiếp lời:
“Vậy anh uống nhanh đi, mai em lại nấu tiếp cho anh.”
Triệu Văn Vũ nắm lấy tay cô ấy, giọng đầy cưng chiều:
“Anh không nỡ, mấy chuyện này để người giúp việc làm là được rồi.”
Chu Điềm Điềm liếc nhìn xung quanh, rồi ngượng ngùng cúi đầu.
Hai người cứ thế công khai phát “cẩu lương”, hoàn toàn không để ý đến ai.
Tất cả mọi người đều dán mắt nhìn tôi, chờ phản ứng.
Bao gồm cả Triệu Văn Vũ.
5.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi bước tới chỗ cậu bạn bên cửa sổ.
Cậu ta mặt đầy mơ hồ, đến hạt dưa cũng quên nhai.
Tôi chạm hai cái vào tay cậu ta, rồi tựa vào bệ cửa sổ nói:
“Cho tôi xin tí được không?”
Cậu ta ngơ ngác gật đầu, vốc một nắm hạt dưa nhét vào tay tôi, rồi mới chợt nhận ra:
“Khoan đã, cậu không giận à?”
Tôi vừa nhai hạt dưa vừa đáp:
“Có gì đáng để giận đâu?”
Thấy cả đám người đều ngẩn ra như tượng, tôi lắc lắc đầu nhỏ của mình.
Không ngờ chứ gì, đến cả "chó săn tình yêu" cũng có ngày tỉnh ngộ.
Tôi vẫy tay về phía Triệu Văn Vũ, giục:
“Hai người đừng dừng lại mà, không thì tôi nhai hạt dưa chán chếc mất.”
Mặt Triệu Văn Vũ sầm xuống:
“Cô coi chúng tôi là người diễn tuồng à?”
Tôi nhướn mày, làm ra vẻ bất đắc dĩ:
“Anh nghĩ thế thì tôi cũng hết cách.”
Triệu Văn Vũ bất ngờ bật cười.
Tôi tưởng hắn tức quá hóa cười.
Ai ngờ hắn buông một câu:
“Cô đang ghen.”
Tôi vừa buồn cười vừa tức:
“Tôi có gì mà phải ghen chứ?”
Triệu Văn Vũ ra vẻ rất có lý:
“Vì tôi chọn Điềm Điềm thay vì cô.”
Tôi bĩu môi, suýt nữa thì viết luôn hai chữ “ghét bỏ” lên mặt:
“Anh tưởng mình là bảo vật hiếm có chắc? Về gia thế, tôi còn hơn anh một bậc; về ngoại hình, tôi đâu có thua kém gì.”
Nữ phụ ác độc tuy kết cục không tốt, nhưng xét về mọi mặt thì toàn hàng top.
Da trắng, mặt xinh, dáng chuẩn, lại cực kỳ nhiều tiền.
Lúc này, mặt Triệu Văn Vũ hoàn toàn đen sì.
Tôi vừa ngân nga tiểu khúc vừa ung dung lướt qua hắn, hiên ngang rời đi.
Xuyên qua đám đông, tôi bất ngờ trông thấy bóng dáng thầy giáo nhỏ Lục Tử An.
Đang định gọi, thì anh ấy lại tránh ánh mắt tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Là thấy quen tôi mất mặt hả?
Được thôi, đợi tối nay anh tới dạy thêm, tôi sẽ “tính sổ” sau.
6.
Trường tôi là trường tư, quản lý khá thoải mái.
Nếu không gặp phải mấy đợt kiểm tra đặc biệt như thi giữa kỳ, thì buổi tự học tối có thể tự sắp xếp.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com