Trúc Mã Sao Bằng Định Mệnh Trời Ban

Chương 4



Một số học sinh sẽ tranh thủ khoảng thời gian này để mời gia sư về học thêm.

 

Ví dụ như tôi – một học sinh dốt đặc.

 

Chiều tối, tôi và Lục Tử An cùng nhau về nhà.

 

Trên đường đi rảnh rỗi không có gì làm, tôi liền nhẹ nhàng chọc hai cái vào tay anh ấy:

“Thầy Tiểu Lục, hôm nay đúng là ngày thứ mười anh dạy thêm cho em, ngày có ý nghĩa thế này, hay là mình ăn mừng một chút đi?”

 

Lục Tử An khẽ gật đầu: “Được thôi.”

 

Tôi tò mò: “Anh muốn ăn mừng thế nào?”

 

Anh ấy nghiêm túc đáp: “Mỗi tuần thêm cho em hai đề toán.”

 

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy tay anh, giọng cực kỳ khiêm tốn khẩn cầu:

“Đừng mà đừng mà, em không muốn biến thành cô gái hói đầu đâu!”

 

Tôi sợ toán nhất.

 

Thứ này căn bản không phải để người học.

 

Mỗi tuần thêm hai đề, tôi thật sự sẽ chếc ngay tại chỗ.

 

Gào lên cả buổi, Lục Tử An vẫn chẳng phản ứng gì.

 

Tôi thấy kỳ lạ, liền lén ngẩng đầu lên.

 

Ủa, sao mặt anh ấy đỏ thế?

 

Tôi đang định hỏi có phải anh không khỏe không, thì bị anh ấy lườm cho một cái:

“Ôm đủ chưa?”

 

Tôi vội vàng buông tay, gia vờ ho nhẹ mấy tiếng: “Đủ rồi.”

 

Nghĩ lại chuyện lần trước nhờ anh bôi thuốc, trông anh như thể thiếu nữ bị trêu chọc, tôi không nhịn được mà bật cười.

 

Lục Tử An bình thường lúc nào cũng ra vẻ xa cách lạnh lùng, không ngờ bên trong lại dễ xấu hổ thế.

 

Kiểu đáng yêu trái ngược này thực sự đ.â.m thẳng vào tim tôi!

 

Rau dại đâu, mang rau dại ra cho tôi mau!

 

Không thì tôi sắp rơi vào lưới tình mất rồi!

 

Về tới nhà, không có rau dại, nhưng lại có hai ly trà sữa.

 

Tôi đã đặt trên đường về, để mừng kỷ niệm mười ngày học thêm.

 

Lục Tử An dứt khoát từ chối, lý do cực kỳ lấy lệ: “Tôi không thích đồ ngọt.”

 

Tôi hừ một tiếng: “Vậy tôi tự uống!”

 

Anh nhắc nhở: “Đừng uống lạnh nhiều, không tốt cho sức khỏe.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi chẳng nghe, còn ngửa mặt lên tuyên bố:

“Tôi một hơi có thể ăn liền hai mươi cây kem, hai ly trà sữa chẳng là gì cả.”

 

Lục Tử An thở dài: “Tùy em.”

 

Ăn tối xong, cô giúp việc nói nhà có chút việc, phải về một lát.

 

Tôi cho cô ấy nghỉ phép, rồi cùng Lục Tử An vào thư phòng.

 

Trong lúc học, tôi thỉnh thoảng lại uống mấy ngụm trà sữa, chẳng mấy chốc đã uống hết hai ly lớn.

 

Tầm hơn tám giờ, quả báo tới.

 

Bụng tôi bắt đầu đau âm ỉ, và càng lúc càng dữ dội hơn.

 

7.

 

Lục Tử An đặt sách xuống, “Sao vậy?”

 

Tôi đau đến mức trán vã đầy mồ hôi lạnh, không dám gắng gượng nữa, “Đau bụng.”

 

Vì trước đó anh từng nhắc tôi đừng uống lạnh nhiều, lại thêm anh luôn nghiêm túc ít nói, nên tôi tưởng sẽ bị mắng te tua, đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

 

Thế nhưng, cảnh tượng tôi tưởng tượng lại không xảy ra.

 

Lục Tử An chỉ thản nhiên hỏi: “Đau lắm à?”

 

Tôi nửa người trên gục lên bàn, không tiện gật đầu, chỉ có thể chớp mắt lia lịa: “Lắm.”

 

“Dậy đi, tôi đưa em đến bệnh viện.” Anh gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn bằng đốt ngón tay.

 

So với bình thường, trong giọng anh có thêm một chút... dịu dàng?

 

Điều này khiến tôi nghi ngờ không biết có phải vì đau quá mà sinh ảo giác không.

 

Lục Tử An là kiểu người lạnh lùng như thế, sao lại dính đến từ “dịu dàng” được chứ?

 

Nhưng do tình hình ngày càng nghiêm trọng, như thể trong bụng có con d.a.o cứa loạn xạ, tôi chẳng có thời gian nghĩ nhiều, “Lục Tử An, anh có thể đỡ em một chút không?”

 

Anh lặng lẽ bước tới, đưa tay ra.

 

Tôi bám vào anh, gắng hết sức mới đứng dậy được.

 

Đột nhiên, chân tôi bủn rủn, cả người không kiểm soát được mà ngã nhào vào anh.

 

Lục Tử An không kịp phản ứng, cả hai đứa cùng ngã sõng soài xuống đất.

 

Tôi nằm sấp trong vòng tay anh, lần đầu tiên phát hiện nhiệt độ cơ thể con trai lại cao hơn con gái nhiều như vậy.

 

Ấm áp, dễ chịu.

 

Thêm tư thế nằm áp sát cũng giúp tôi thấy đỡ đau đi đôi chút.

 

Chỉ tiếc một điều là người anh cứng đơ, cơ bắp căng chặt làm tôi thấy hơi cấn.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com