Trúc Mã Sao Bằng Định Mệnh Trời Ban

Chương 2



Nhưng còn chưa kịp giải thích, Lục Tử An đã bỏ đi rồi.

 

Bước chân vội vã, như thể chỉ cần ở thêm một giây, tôi sẽ nhào tới cưỡng ép anh không bằng.

 

Để giải thích rõ ràng, sáng thứ Bảy tôi dậy sớm, đến tìm Lục Tử An.

 

Ngõ nhỏ trong khu ổ chuột chật hẹp, xe không vào được, tôi phải đi bộ.

 

Mặt đường cũ kỹ lồi lõm khắp nơi.

 

Gần đây trời mưa liên miên, nước đọng đen sì đầy đường.

 

Tôi cẩn thận từng bước, chỉ sợ sơ sẩy là xui trúng ngay vũng nước.

 

Cuối cùng cũng tìm được số nhà của Lục Tử An, tôi vừa định bước vào thì thấy một gã đàn ông mặc độc chiếc áo gió đi tới.

 

Tôi theo bản năng định tránh, hắn lại đột ngột mở tung áo khoác… Bên trong trắng loá, chẳng có mảnh vải nào!

 

Người mà đã xui, đi đường tử tế cũng có thể gặp biến thái!

 

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc áo khoác mang theo mùi hoa lan tiêu rơi xuống, phủ lên đầu tôi.

 

3.

 

Ngay sau đó, vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, kèm theo tiếng hét thảm thiết của gã đàn ông.

 

Tôi giật b.ắ.n mình.

 

Chân trượt một cái.

 

Ngã sấp mặt như chó gặm đất.

 

Lục Tử An đỡ tôi vào nhà, đột nhiên hỏi: “Cô biết heo chếc thế nào không?”

 

Tôi theo phản xạ đáp: “chếc vì ngu chứ sao.”

 

Ngẩn ra vài giây, tôi mới phản ứng kịp.

 

Lục Tử An đang mỉa mai tôi!

 

Hắn đang phỉ báng tôi đấy!

 

Tôi định tính sổ với hắn, nhưng đã bị hắn ấn ngược xuống ghế sofa: “Ngồi yên.”

 

Thấy hắn đang lục lọi trong tủ, tôi có chút tò mò: “Anh tìm gì thế?”

 

Lục Tử An không thèm để ý tới tôi.

 

Một lát sau, anh đưa cho tôi cồn y tế, dung dịch iốt và vài miếng băng cá nhân.

 

Tôi sững sờ: “Anh đưa mấy cái này cho tôi làm gì?”

 

Lục Tử An đáp: “Xử lý vết thương ở đầu gối và bắp chân cô.”

 

Tôi sợ đau, không nỡ ra tay, liền nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp: “Anh có thể giúp tôi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không hiểu sao yêu cầu này lại giẫm trúng dây thần kinh nhạy cảm của Lục Tử An.

 

Mặt anh đỏ bừng vì tức, còn lườm tôi.

 

Một lúc sau mới gằn ra mấy chữ: “Tống Hoan, cô không biết xấu hổ à?!”

 

Tôi ngơ ngác: “Anh đúng là kỳ lạ thật đấy, tôi nhờ anh xử lý vết thương, sao lại giống như tôi đang trêu ghẹo anh vậy?”

 

Lục Tử An mặt lạnh tanh bỏ ra ngoài.

 

Tôi cúi đầu nhìn lại cách ăn mặc hôm nay.

 

Áo thun + quần short, ngoài đường có cả đống cô gái mặc như vậy, thì sao chứ?

 

Tôi nghĩ mãi không ra, dứt khoát gạt qua một bên.

 

Xử lý xong vết thương, tôi gọi vọng ra: “Lục Tử An, vào đây một lát.”

 

Rất nhanh, anh đã ngồi vào sofa đối diện tôi, mặt không cảm xúc: “Chuyện gì?”

 

Tôi ho nhẹ, chỉnh lại giọng: “Ý tôi hôm trước không phải là bảo anh bán thân, mà là muốn mời anh làm gia sư cho tôi. Ở quán bar anh hát được sáu nghìn một tháng, tôi trả anh gấp đôi, thế nào?”

 

Lục Tử An do dự một chút, rồi đáp: “Được.”

 

Từ đó, con đường học bù của tôi bắt đầu.

 

Phải nói rằng, Lục Tử An là một giáo viên rất giỏi.

 

Căn bản tôi yếu, nhiều dạng bài nghe không hiểu.

 

Nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra khó chịu, lần nào cũng giảng đến khi tôi hiểu mới thôi.

 

Chỉ có một điều không hay là anh giao bài tập về nhà rất nhiều.

 

Không làm xong trong ngày thì phải nộp vào hôm sau.

 

Hôm qua tôi bận ôn thi toán tuần, không kịp làm, sáng nay phải chạy nước rút mới kịp hoàn thành.

 

Giờ ra chơi lớn, tôi ôm bài tập đến lớp trọng điểm.

 

Thấy Lục Tử An không có trong lớp, tôi định quay về.

 

Triệu Văn Vũ cũng học lớp này, bị hiểu lầm thì phiền.

 

Thế nhưng, chuyện càng lo lại càng dễ xảy ra.

 

Tôi vừa định đi thì một tên ngồi gần cửa sổ thò đầu ra, vẻ hóng chuyện không giấu nổi: “Tống Hoan, lại đến tìm Triệu Văn Vũ à?”

 

4.

 

Nhờ ơn cái miệng nhiều chuyện của hắn, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

 

Thấy Triệu Văn Vũ sải bước đi ra, tôi lập tức lấy vở bài tập che mặt, định chuồn êm.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com