Trúc Mã Sao Bằng Định Mệnh Trời Ban

Chương 1



1.

 

Ví dụ như bây giờ.

 

Hắn đang lải nhải không ngừng.

 

Tôi lười phản ứng, cúi đầu đá mấy viên sỏi ven đường chơi.

 

Diễn độc thoại được một lúc, giọng hắn bỗng trầm xuống: “Tống Hoan, thu lại mấy trò lấy lùi làm tiến của cô đi.”

 

Tôi bị hắn làm phiền đến phát cáu, dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh sủa cái gì đấy, Triệu Văn Vũ?”

 

Đối mắt vài giây, hắn định giơ tay bóp cằm tôi.

 

Tôi phản xạ né tránh theo bản năng.

 

Động tác thất bại, trong mắt Triệu Văn Vũ hiện lên chút khó chịu.

 

Nhưng hắn nhanh chóng đè nén cơn giận, giọng điệu miễn cưỡng: “Nếu cô định dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi, thì cô thành công rồi đấy.”

 

Tôi dừng bước, chân thành đề nghị: “Tự luyến quá độ là bệnh đấy, nên chữa đi.”

 

Ánh mắt hắn hiện lên vẻ khinh thường, cười nhạt: “Vịt chếc còn cứng miệng, cả trường ai chẳng biết cô thích tôi.”

 

Đúng là vậy.

 

Trước kia chỉ cần Triệu Văn Vũ gọi một tiếng, tôi liền lập tức có mặt.

 

Dù mưa gió cũng không ngăn nổi, còn chuyên nghiệp hơn cả shipper.

 

Cách “liếm” đến mức tận cùng đó khiến tôi và hắn luôn là nhân vật hot trên diễn đàn trường.

 

Cho đến bây giờ vẫn là chủ đề bàn tán lúc trà dư tửu hậu.

 

Nhớ lại những chuyện đã qua, tim tôi như bị thứ gì đè nặng, nghẹn ngào khó chịu.

 

Tôi không muốn dây dưa với hắn nữa, lập tức bỏ đi.

 

Đến cổng trường, còn chưa kịp thở, tôi đã bị cuộc trò chuyện của hai nữ sinh bên cạnh thu hút.

 

“Cô em xinh đẹp theo đuổi Lục Tử An suốt nửa năm lại bị từ chối rồi.”

 

“Tôi hóng drama đến tê cả người, thế mà cô ta vẫn chưa bỏ cuộc à?”

 

“Chưa đâu, Lục Tử An lạnh như điều hòa có linh hồn ấy, đổi sang Triệu Văn Vũ không phải thơm hơn sao? Vừa đẹp trai lại lắm tiền.”

 

“Lục Tử An tuy không giàu, nhưng giỏi lắm, chưa bao giờ rơi khỏi vị trí nhất khối. Thật không biết kiểu con gái thế nào mới cưa đổ được đóa cao lương mỹ ngọc ấy.”

 

Nghe trọn một tràng tám chuyện, tôi liền lên xe.

 

Đích đến: quán bar của gia đình cô bạn thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhiệm vụ chính: xả stress.

 

Nghĩ ở một mình cũng chán, tôi bảo quản lý tìm một ca sĩ có giọng trong trẻo đến biểu diễn.

 

Chừng năm phút sau, cửa phòng bao được đẩy ra.

 

Một dáng người cao ráo như cây dương non bước vào.

 

Theo sau còn là một làn hương thanh mát của hoa lan tiêu.

 

Tôi theo phản xạ quay đầu lại.

 

Khi ánh mắt chạm vào gương mặt thường xuyên xuất hiện trên bảng vinh danh của trường, tôi sững sờ thốt lên: “Lục Tử An?!”

 

2.

 

Anh ấy hẳn là không ngờ sẽ gặp người quen ở đây.

 

Gương mặt vốn luôn điềm tĩnh ấy bỗng hiện lên vài phần kinh ngạc.

 

Dừng lại vài giây, anh thu lại cảm xúc, thản nhiên hỏi: “Muốn nghe bài gì?”

 

Tôi cũng không có bài nào đặc biệt muốn nghe, liền giao quyền lựa chọn cho Lục Tử An: “Anh hát gì cũng được.”

 

Anh vừa cất giọng, tôi đã lập tức bị chấn động.

 

Giọng hát trong trẻo, lạnh mát, như nước soda vị bạc hà, dập tắt ngay cơn tức trong lòng tôi.

 

Kết thúc một bài hát, tôi ngẩng mặt nhỏ lên, vỗ tay kiểu hải cẩu: “Vừa đẹp trai, học giỏi, lại hát hay, ông trời rốt cuộc đã đóng mất cánh cửa nào của anh vậy?”

 

Đối mặt với lời khen, Lục Tử An vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên đó.

 

Anh khẽ cảm ơn, rồi tiếp tục cất tiếng hát.

 

Tôi nhìn đường nét nghiêng mặt không chê vào đâu được của anh, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

 

Trong truyện, mô tả về Lục Tử An không nhiều, chỉ biết sau này anh sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ trong giới trí tuệ nhân tạo.

 

Anh đến bar hát kiếm tiền là vì người thân duy nhất đang bệnh nặng, anh cần tiền gấp.

 

Còn tôi thì đúng lúc đang cần một gia sư.

 

Chờ anh hát xong, tôi thử dò hỏi: “Nếu tôi có thể cung cấp cho anh một cách kiếm tiền nhanh hơn, anh có đồng ý không?”

 

Gương mặt Lục Tử An tối lại, giọng lạnh đến mức không chút nhiệt độ: “Xin lỗi, tôi bán nghệ chứ không bán thân.”

 

Tôi cứng họng.

 

Khoan đã, tôi đâu có ý đó!

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com