Trúc Mã Sao Bằng Định Mệnh Trời Ban

Chương 12



Anh cởi áo khoác đưa qua:

“Tôi đưa em về, đi thôi.”

 

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt như đang đe dọa:

“Anh vừa nói cái gì?”

 

Lục Tử An quay lưng lại, cả người tỏa ra nỗi buồn khó gọi thành tên:

“Tống Hoan, chúng ta không cùng đường. Em về đi.”

 

Tôi níu lấy tay áo anh ấy, giọng không kìm được mà lạc đi, sắp bật khóc:

“Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?”

 

20.

 

Tôi đưa tay còn lại lên chạm vào má.

 

Không ngờ toàn là nước mắt.

 

Thấy Lục Tử An vẫn lạnh lùng không mảy may lay động, tôi có cảm giác như vừa uống liền ba bát hoàng liên đặc – đắng đến tận tâm can.

 

Chẳng lẽ cả đời này tôi đều phải làm chó săn tình cảm cho người ta sao?

 

Không được!

 

Tuyệt đối không thể!

 

Khoảnh khắc tôi thức tỉnh ý thức cũng là lúc tôi như được tái sinh.

 

Không thể tiếp tục làm con thiêu thân vì một người đàn ông khác nữa!

 

Nghĩ thông rồi, tôi lau nước mắt, nén đau mà quay lưng rời đi.

 

Ngọn đèn đường trong hẻm đã cũ kỹ, lúc sáng lúc tắt.

 

Tôi cứ có cảm giác có ai đó đang theo dõi phía sau.

 

Nghĩ đến lần trước gặp tên biến thái lộ hàng, tôi càng hoảng hơn, cắm đầu chạy một mạch ra ngoài.

 

Chỉ đến khi lên xe buýt, trái tim treo ngược trong cổ họng mới chịu trở về chỗ cũ.

 

Tôi mất vài ngày để điều chỉnh lại tâm trạng, rồi thuê một gia sư mới.

 

Nhưng vị thầy giáo với danh xưng “gia sư vàng” này, trình độ giảng dạy không bằng một phần mười của Lục Tử An.

 

Tôi cố gắng thích nghi vài ngày, nhận ra hoàn toàn không ổn, đành phải xin đổi người.

 

Thế mà đổi tới đổi lui bảy tám lần, chẳng có ai vừa ý.

 

Thậm chí họ còn không bằng đống tài liệu Lục Tử An để lại.

 

Bất đắc dĩ, tôi đành phải tự lực cánh sinh.

 

Một ngày học hành mệt mỏi trôi qua, trong lòng bực bội khó chịu, tôi muốn ra ngoài khu chung cư dạo vài vòng cho khuây khỏa.

 

Ai ngờ vừa bước ra cửa đã bị một bóng đen bất ngờ dọa cho giật b.ắ.n người.

 

Ngay trước khi tôi kịp hét lên, giọng của Lục Tử An vang lên:

“Là anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi ôm ngực, cau có nói:

“Có chuyện gì?”

 

Lục Tử An hít sâu một hơi:

“Thời gian qua, anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc.”

 

Tôi ngẩn người:

“Hả?”

 

Anh ấy cúi thấp cái đầu vốn luôn ngẩng cao, giọng như nhận mệnh:

“Anh không ngại không có danh phận, vẫn muốn ở bên em.”

 

Tôi vẫn chưa hiểu gì:

“Anh đang nói cái quỷ gì vậy?”

 

21.

 

Lục Tử An nhẹ giọng hỏi:

“Chẳng phải em sắp đính hôn với Triệu Văn Vũ à?”

 

Tôi ngơ ngác như con nai vàng, vừa tức vừa buồn cười:

“Ai nói với anh thế? Chính tôi là đương sự mà còn không biết nữa kìa!”

 

Anh ta thật thà đáp:

“Trước đó Triệu Văn Vũ nói với anh rằng hai người từ nhỏ đã có hôn ước, sau khi trưởng thành sẽ đính hôn.”

 

Đến đây thì tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

 

Thì ra Lục Tử An đột nhiên cư xử khác thường là vì bị tên chó má Triệu Văn Vũ kia chơi xỏ.

 

Tôi giận đến nghiến răng, đồng thời cũng hận Lục Tử An vì quá ngốc:

“Hắn nói gì anh cũng tin à? Anh là heo chắc?!”

 

Hiếm thấy Lục Tử An lộ vẻ ấm ức:

“Hắn cho anh xem ảnh hai nhà chụp chung, còn có cả đoạn chat giữa người lớn...”

 

Tôi thừa nhận mình thật vô dụng.

 

Chỉ cần anh ta nhún nhường một chút, tôi liền mềm lòng không kiềm được.

 

Tôi kéo anh ta về nhà, gọi ngay video cho mẹ – người đang đi công tác tận châu Âu.

 

Vừa kết nối, tôi lập tức giới thiệu:

“Mẹ ơi, đây là bạn trai con, Lục Tử An.”

 

Bà ngẩn ra vài giây, rồi che miệng cười như trúng số:

“Tốt lắm, cậu nhóc này còn đẹp trai hơn cái tên Triệu Văn Vũ nhiều!”

 

Thấy mẹ cười đến nỗi nếp nhăn khóe mắt cũng lộ rõ, tôi bất giác thấy chua xót trong lòng.

 

Mẹ tôi đúng là vì tôi mà lo đến bạc đầu rồi.

 

Thu lại cảm xúc, tôi nói tiếp:

“Triệu Văn Vũ đến gặp bạn trai con, nói linh tinh là hai nhà có hôn ước từ nhỏ gì đó, mẹ mau giúp con đính chính đi!”

 

Mẹ tôi còn sốt ruột hơn cả tôi:

“Làm gì có chuyện đó!”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com