Anh ta như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, gật đầu lia lịa, vươn thẳng lưng, rồi gắng ra vẻ bình tĩnh chào mẹ tôi:
“Cháu chào bác ạ.”
Mẹ tôi cười rạng rỡ:
“Chào cháu chào cháu, con bé Hoan Hoan nhà bác tính khí có hơi bướng, phiền cháu nhiều rồi.”
Người ta hay nói:
“Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt.”
Hai người họ càng nói chuyện càng thân thiết, ai không biết còn tưởng là mẹ con ruột.
Thứ Hai, tôi trở lại trường đi học.
Còn chưa kịp đi tìm Triệu Văn Vũ tính sổ, hắn đã tự dâng xác tới tận cửa.
22.
Hắn trông có phần tiều tụy, chắc là vì chuyện làm ăn của gia đình gặp rắc rối, bị ép phải nếm mùi nhân tình ấm lạnh.
Nếu là trước đây, chắc tôi đã đau lòng muốn chếc.
Còn bây giờ? Tôi chỉ muốn gõ trống khua chiêng, đốt pháo ăn mừng!
Hắn cất giọng khàn khàn hỏi:
“Xét tình nghĩa trước kia, em có thể giúp tôi một chuyện không?”
Tôi chẳng muốn phí thời gian dây dưa, liền vạch trần luôn lớp mặt nạ:
“Đầu tư cho công ty nhà anh à?”
Triệu Văn Vũ lộ vẻ lúng túng:
“Em biết rồi sao?”
Tôi hừ lạnh một tiếng:
“Biết chứ. Tôi còn biết anh lấy danh nghĩa ‘chồng sắp cưới’ đi nói bậy trước mặt bạn trai tôi.”
“Tống Hoan à, em đừng có mà…” Hắn định làm ngơ lời tôi.
“Tôi sẽ không.” Tôi thẳng thừng cắt ngang.
“Tôi không thừa cơ đánh chó ngã xuống nước đã là nhân đạo lắm rồi, anh còn mơ tôi giúp đỡ? Thật nực cười.”
Triệu Văn Vũ trông đầy bất cam, còn giở giọng đe dọa:
“Chờ nhà tôi qua được cửa ải này, người đầu tiên tôi xử là cô!”
Tôi chẳng thèm để tâm.
Không có tôi – ‘nữ phụ ác độc’ từng dốc hết tiền bạc giúp đỡ, nhà họ Triệu lần này chắc chắn tiêu đời.
Từ đó về sau, Triệu Văn Vũ không bao giờ đến tìm tôi nữa.
Còn tôi thì chẳng buồn quan tâm chuyện nhảm của hắn.
Ngày nào cũng làm bài xong là đến giờ tiếp nhận “tưới tắm tri thức” từ thầy Lục bé nhỏ.
Mãi đến vài hôm sau kỳ kiểm tra sức khỏe chuẩn bị thi đại học, tôi mới lại nghe thấy cái tên Triệu Văn Vũ và Chu Điềm Điềm.
Chu Điềm Điềm bị phát hiện đã có thai hơn hai tháng.
Mà đứa bé, không nghi ngờ gì, là của Triệu Văn Vũ.
Nhưng để cứu vãn công ty, trước đó hắn đã đính hôn với con gái một nhà kinh doanh kim hoàn.
Giờ nhà gái biết chuyện, giận dữ đòi rút vốn đầu tư.
Nhà họ Triệu hết cách, đành bắt Chu Điềm Điềm bỏ thai, hứa bồi thường một khoản tiền.
Chu Điềm Điềm không đồng ý, ngày nào cũng làm loạn.
Triệu Văn Vũ bị kẹt giữa cha mẹ và người yêu, chẳng biết làm sao, bị mắng tới tơi tả.
Vì hắn cứ chần chừ không dứt khoát, đám bạn của Chu Điềm Điềm còn đưa chuyện này lên mạng, muốn dùng áp lực dư luận ép nhà họ Triệu phải chịu trách nhiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tóm lại, sự việc đang rối như tơ vò, chẳng biết sẽ kết thúc thế nào.
Mẹ tôi biết chuyện, đặc biệt gọi về dặn dò:
“Hoan Hoan à, trước khi con với Tiểu Lục đủ tuổi trưởng thành, nhất định phải biết kiềm chế đấy nhé.”
Hai đứa tôi ngồi trước máy tính, cùng xấu hổ đỏ mặt, đồng thanh gật đầu:
“Vâng ạ.”
23.
Sau khi ăn no “dưa bở” đủ vị, tôi lại tiếp tục vùi đầu vào kỳ học căng thẳng.
Nửa năm qua, dưới sự dẫn dắt của Lục Tử An, tôi đã từ một con gà mờ học hành không nổi 200 điểm, lột xác thành tiểu học bá trên 600 điểm.
Điều này càng khiến tôi tin chắc, trước đây đầu óc tôi không dùng được, hoàn toàn là do bị kịch bản cũ cản đường.
Giờ thì tôi đã thức tỉnh ý thức bản thân, đúng là không gì cản được!
Suốt chặng đường ấy, thành tích của tôi tăng vèo vèo như gắn động cơ phản lực.
Mỗi lần mẹ tôi thấy bảng điểm là lại ôm tôi hét lên:
“Tổ tiên nhà ta linh thiêng rồi!”
Kỳ thi đại học, tôi lọt vào bảng vinh danh của trường với thứ hạng 20 toàn khối.
Lục Tử An đứng đầu, tôi ở cuối.
Ừm… thế này chẳng phải đúng là “đầu cuối hô ứng” hay sao?
À quên chưa nói, cậu ấy đỗ vào trường Top 1, còn tôi vào một trường 985 rất khá.
Ngày về trường nhận giấy báo trúng tuyển, vì tôi lật ngược tình thế quá ngoạn mục nên được thầy giám thị mời lên chia sẻ kinh nghiệm với đàn em.
Tôi thành thật nói:
“Nhờ có bạn trai siêu giỏi của tôi dạy kèm, cộng thêm bản thân không bỏ cuộc, tôi mới có thể nâng điểm số lên gấp ba chỉ trong một năm.”
Phía dưới hội trường xôn xao cả lên, có người than trời vì bị ăn cẩu lương ngay tại chỗ.
Không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, tôi vội vàng rút lui sớm.
Thấy Lục Tử An đang chờ trong hậu trường, tôi như viên pháo nhỏ lao tới, nhào thẳng vào lòng anh ấy.
Ôm một lúc, hai đứa dắt nhau ra ghế dài bên hồ ngồi nghỉ.
Nghĩ tới câu nói ngày xưa của anh ấy ở đây, tôi cố tình trêu:
“Có người lần đầu ghen là ở chỗ này nè…”
Lục Tử An nhéo má tôi, ghé sát lại:
“Có cô bé nào muốn bị dạy dỗ phải không?”
Tôi không đáp, mà dùng hành động để khiêu khích.
Hễ dọa hôn tôi là lại chùn bước.
Chỉ giỏi mạnh miệng.
Hừ.
Có lẽ vì đã thoát khỏi gông xiềng của kỳ thi đại học, Lục Tử An bỗng nhiên trở nên to gan hơn nhiều.
Rất nhanh, tôi liền thất thủ.
Đúng lúc đó, một cơn gió lướt qua.
Gió mùa hè nóng hừng hực.
Giống như nụ hôn của anh ấy vậy.
Tôi cảm thấy mình sắp biến thành kem, tan chảy ngay trên băng ghế này mất rồi.