Trúc Mã Sao Bằng Định Mệnh Trời Ban
“Lục Tử An và Triệu Văn Vũ đăng ký rồi đấy, một người chọn bài Bí mật của tôi, người kia là Bóng bay tỏ tình.”
“Vãi, chẳng lẽ hai người họ định nhân dịp này để tỏ tình à?”
“Triệu Văn Vũ dễ đoán mà, chắc là Tống Hoan hoặc Chu Điềm Điềm, còn Lục Tử An thì ai biết được?”
“Chịu, không nghe được chuyện gì luôn.”
Cuộc buôn chuyện vẫn tiếp tục, nhưng tôi không còn tâm trạng để nghe.
Có khi nào… Lục Tử An định tỏ tình với tôi không?
Tôi tưởng tượng ra cảnh đó, tim đập loạn như nai con đ.â.m đầu vào cây!
Nửa tháng sau, danh sách vào vòng chung kết được công bố.
Lục Tử An và Triệu Văn Vũ đều có tên.
Chỉ là Lục Tử An hơi kém may, rút trúng thứ tự biểu diễn cuối cùng.
So với cậu ấy, Triệu Văn Vũ lại khá hơn, biểu diễn ngay giữa chương trình.
Trực giác mách bảo tôi: Triệu Văn Vũ định giở trò.
Quả nhiên, cậu ta vừa lên sân khấu đã nói bằng giọng sâu lắng:
“Bài hát này, tôi muốn dành tặng cho Tống Hoan. Mong em cũng thích tôi.”
Lời vừa dứt, cả hội trường lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Một vài giáo viên trẻ còn cười tủm tỉm như đang đẩy thuyền CP.
Ơ này, các người có muốn ship cũng phải nhìn đúng đối tượng chứ?
Ai thèm ghép cặp với thằng nam chính đầu đất Triệu Văn Vũ chứ!
Tôi tỏ vẻ khinh bỉ, móc tai nghe ra đeo vào.
Đến lượt Lục Tử An, tôi mới tháo xuống.
Anh ấy và Triệu Văn Vũ hoàn toàn trái ngược.
Không nói gì cả, lên là hát luôn.
Khi hát đến câu:
“Bí mật trong lòng anh là sẽ mãi yêu em tha thiết”, ánh mắt anh xuyên qua đám đông, dừng lại trên người tôi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như muốn nhảy bật khỏi lồng ngực.
Mẹ ơi, con sắp yêu rồi.
Nhờ giọng hát xuất sắc, Lục Tử An giành giải quán quân.
Sau khi nhận giải, trong đầu tôi như có một giọng nói không ngừng thúc giục: Đi tìm anh ấy đi!
Tôi hít sâu một hơi, làm theo tiếng gọi trái tim, len lén đi về phía hậu trường nhưng không thấy ai.
Chẳng bao lâu sau, Lục Tử An gửi đến ba tin nhắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi háo hức mở ra xem… nụ cười lập tức đông cứng trên mặt.
“Tống Hoan, anh đã suy nghĩ vài ngày và quyết định sẽ không tiếp tục làm gia sư của em nữa.”
“Tài liệu các môn đã được sắp xếp trong tủ bên trái trong thư phòng, mong là em có thể dùng đến.”
“Chúc em đạt được thành tích như mong muốn trong kỳ thi đại học năm sau.”
19.
Rõ ràng lúc hát thì vẫn ổn, tại sao vừa nhận giải xong lại như biến thành người khác?
Không đúng, anh ấy đã chuẩn bị sẵn tài liệu học tập từ trước, chứng tỏ không phải quyết định bộc phát, mà là đã có tính toán từ lâu.
Nhưng nếu vậy, tại sao còn chọn hát bài “Bí mật của tôi”?
Chẳng phải là cố tình làm tôi khó chịu sao?
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Cảm giác như có ai dùng kim đ.â.m vào tim tôi, đau đến mức nghẹt thở.
Hôm sau, tan học là tôi chạy ngay tới lớp trọng điểm để chặn người.
Không gặp được người cần tìm, tôi bước đến bên cửa sổ hỏi:
“Lục Tử An đâu rồi?”
Anh chàng ngồi cạnh cửa trả lời:
“Đi rồi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Chạy nhanh đấy, Lục Tử An.
Tôi tìm đến nhà anh ấy, kết quả là không có ai ở nhà.
Gọi điện đến bệnh viện hỏi cô y tá chăm sóc bà anh ấy, cũng không thấy người.
Để né tôi, Lục Tử An đúng là hao tổn không ít tâm trí.
Nghĩ đến việc mai là cuối tuần, tôi dứt khoát ngồi luôn trước cửa nhà anh ấy.
Hôm nay tôi nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện.
Thời gian trôi dần, bầu trời bị sắc đen thẫm của hoàng hôn từng chút xâm lấn.
Mùa thu ở chỗ tôi, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.
Tôi chỉ mặc mỗi chiếc váy dài.
Gió thổi qua, người lập tức run lên bần bật.
Khi tôi không nhớ nổi đã hắt xì bao nhiêu cái thì Lục Tử An cũng về tới, bóng dáng hòa vào màn đêm.
Nhìn thấy tôi, gương mặt luôn lạnh lùng của anh ấy hiện rõ vài vết nứt.
Tôi co người thành một cục, giọng khàn khàn:
“Lục Tử An, anh mà không về nữa là em chếc cóng thật đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com