“Chúng, chúng ta vẫn còn nhỏ, có một số chuyện… nên đợi đến khi trưởng thành rồi hãy, hãy làm.”
Hiểu ra ý của anh, mặt tôi cũng đỏ bừng.
Cứu mạng, đầu anh chứa cái gì thế không biết!
Để che giấu sự lúng túng, tôi cố tình lớn tiếng:
“Anh hiểu nhầm rồi!”
Lục Tử An khẽ ho hai tiếng, nhưng vẫn không giấu được vẻ lúng túng:
“Vậy... em bảo anh ở lại là có ý gì?”
Sợ lại gây ra hiểu lầm, tôi dứt khoát nói rõ một hơi:
“Em cá cược với người ta là sẽ vào top 1000 trong kỳ thi giữa kỳ. Nghỉ lễ Quốc Khánh, mỗi ngày anh đều phải qua đây kèm em học. Em nghĩ đi đi về về vừa phiền lại tốn thời gian, nên mới bảo anh ở lại.”
Thấy anh còn do dự, tôi cố ý bổ sung:
“Dì em ngày nào cũng ở nhà đấy, em ăn thịt anh chắc?”
Nói đến mức này rồi, anh còn từ chối thì đúng là không nể mặt:
“Được.”
Cứ như thế, Lục Tử An dọn đến nhà tôi.
Vì tôi yếu nhất là môn Toán, anh ấy lập tức chỉnh lại toàn bộ lịch học phụ đạo.
Sau bảy ngày đặc huấn kéo dài, tôi sụt mất mấy ký, nhưng tri thức trong đầu thì tăng lên đáng kể.
Chớp mắt một cái, kỳ thi giữa kỳ lặng lẽ đến.
Khoảnh khắc tôi nhận đề thi, tôi mỉm cười.
Vài ngày sau, kết quả được công bố.
Tôi thành công lọt vào top 1000 của khối, tôi thắng rồi.
Lúc tôi cầm bảng điểm đến trước mặt con nhỏ tóc vàng kia, cô ta trợn tròn mắt:
“Cậu gian lận đúng không?”
Tôi cười lạnh:
“Chị à, chơi không lại thì nói đại ra đi, đổ nước bẩn lên đầu tôi là ý gì đấy?”
Đám học sinh hóng chuyện xung quanh lập tức hò reo:
“Xin lỗi đi!”
Mặt cô tóc vàng đỏ như gan heo.
Thời gian qua, đám bạn cô ta chắc mẩm tôi sẽ thua, gặp ai cũng đi rêu rao.
Cả khối đều biết vụ cá cược này.
Giờ quả báo tới rồi, tôi vui không để đâu cho hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giằng co vài phút, cô tóc vàng bị ép đến không còn đường lui, đành uể oải leo lên diễn đàn trường, đăng bài công khai xin lỗi tôi.
Tan học, Lục Tử An nhắn tin tới.
Anh nói sẽ ghé bệnh viện một chuyến, lát nữa mới tới nhà tôi.
Về đến nhà, nghĩ đến việc lần này thi tốt như vậy, tôi cảm thấy phải ăn mừng mới được.
Thế là tôi xuống hầm rượu lấy một chai vang đỏ, định tối nay cùng Lục Tử An nhấp vài ly.
Trong lúc chờ, tôi buồn chán quá nên tự làm vài ngụm.
Không ngờ chai rượu này nồng độ hơi cao, tôi chóng mặt rất nhanh.
Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Mở mắt ra nhìn, tuy mặt mũi khá mơ hồ, nhưng lờ mờ vẫn nhận ra là một anh chàng đẹp trai.
Tôi loạng choạng nhào tới.
18.
Tôi vòng tay qua cổ anh ấy, kiễng chân lên hôn một cái.
Đáng tiếc chỉ chạm được vào khóe môi.
Ánh mắt giao nhau, cơ thể tôi như bị ai đó ấn nút tắt nguồn.
Ý thức ngay lập tức rơi vào bóng tối.
Tỉnh dậy, tôi chống cằm nhìn nghiêng về phía đồng hồ báo thức trên táp đầu giường.
chếc tiệt, ngủ quên rồi!
Tôi đá tung chăn điều hòa, xỏ dép lao thẳng vào nhà tắm.
Sau khi rửa mặt xong, đang định thay quần áo để ra ngoài thì bỗng nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy.
“Anh đã xin phép nghỉ hộ em rồi.”
Bên dưới còn có một dòng chữ bị gạch đi, hình như liên quan đến rượu.
Bất chợt, ký ức đêm qua ào ạt ùa về.
Cứu, cứu tôi với!!!
Tôi vậy mà lại hôn Lục Tử An lúc đang ngà ngà say!
Giờ tôi biết phải đối mặt với anh ấy thế nào đây!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra cách nào, tôi đành mặc kệ.
Hiện tại việc quan trọng nhất là thu dọn đồ đạc đến trường học.
Buổi chiều, lớp trưởng phụ trách văn nghệ lên sân khấu thông báo một tin.
Cuộc thi “Mười giọng ca vàng trong trường” bắt đầu nhận đăng ký.
Tôi vừa đi vệ sinh về thì thấy mấy cô nàng mê tám chuyện đang túm tụm thì thầm to nhỏ, liền dựng tai lên nghe.