Tôi nhíu mày, "Nếu không thì anh nghĩ tôi đang đùa với anh à?"
Anh ta bị kích động, lời nói trở nên cay nghiệt: "Tống Hoan, Lục Tử An chẳng có gì ngoài việc học giỏi. Dù có giỏi đến đâu, sau này cũng chỉ có số phận làm thuê thôi, m hạ thấp tiêu chuẩn của mình quá rồi đấy."
Tôi búng móng tay, "Nhà tôi không thiếu gì, chỉ thiếu tiền thôi."
Không thể hạ thấp tôi, Triệu Văn Vũ đổi sang đe dọa: "Chàng trai nghèo vì muốn ăn no, có thể bất chấp mọi thứ, cẩn thận không biết mình bị hắn giếc lúc nào đấy."
Tôi khoanh tay, cười lạnh, "Anh đang nói về chính mình đấy à?"
Trong cốt truyện, chính vì anh ta mà tôi bị chếc thảm trên đường phố.
Khi bố mẹ tôi đau buồn, vợ chồng nhà họ Triệu lén lút cướp đi đối tác làm ăn, khiến công ty của tôi phá sản.
Tôi nhớ rất rõ đoạn mô tả về sự hưng thịnh của họ.
Ngừng lại một chút, tôi lạnh lùng cảnh cáo: "Biến đi."
Nhưng anh ta không chỉ không đi mà còn đứng đó như thể chờ tôi cảm ơn ân huệ: "Tống Hoan, em thích tôi lâu như vậy, chắc trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, nhắc lại chuyện cũ, tôi sẽ cho em cơ hội làm bạn gái của tôi."
Tôi cầm ngay một cuốn sách ném vào anh ta, mắng to: "Đồ điên."
Triệu Văn Vũ xấu hổ bỏ đi, vừa đi vừa mắng mỏ.
Tôi càng nghĩ càng tức, quyết định đi rửa mặt cho bình tĩnh lại.
Kết quả, vừa vào nhà vệ sinh, cánh cửa đã bị đóng lại.
Quay lại, mấy cô gái với ánh mắt không mấy thân thiện đang nhìn tôi.
16.
Rõ ràng là tôi đã bị nhắm tới.
Nhưng tôi hoàn toàn không hề hoảng sợ, vì mấy người này tôi đều quen cả.
Họ là thành viên trong hội bạn thân của Chu Điềm Điềm.
Sự tồn tại của họ là để dọn sạch mọi chướng ngại tình cảm trên con đường của nữ chính.
Còn chuyện họ chặn tôi trong nhà vệ sinh, mười phần thì hết tám chín là vì lời nói của Triệu Văn Vũ về việc để tôi làm bạn gái anh ta.
Tên Triệu Văn Vũ này đúng là sao chổi.
Khi đang thầm rủa, tôi nửa đùa nửa thật nói:
"Muốn chơi trò bắt nạt học đường với tôi à?"
Mấy người họ liếc nhau, rồi cô gái tóc vàng dẫn đầu phẫn nộ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng thì sao? Đồ con giáp thứ mười ba đáng chếc!"
Tôi bật cười khinh bỉ:
"Cũng không có gì đâu, chỉ là bố mẹ các người có thể vì bước nhầm chân vào công ty mà mất việc, hoặc gia đình phá sản thôi."
Cô tóc vàng tức đến phát điên:
"Tống Hoan, cậu không có đạo đức!"
Tôi nhún vai:
"Đã đến mức các người định bắt nạt tôi rồi, chỉ có đồ ngốc mới còn bám vào cái gọi là đạo đức vớ vẩn."
Sắc mặt mấy người bọn họ lúc xanh lúc trắng, náo nhiệt vô cùng.
Chưa từng được huấn luyện bài bản, tôi nhất thời không kìm được, bật cười thành tiếng.
Cô tóc vàng bị chọc giận, gào lên:
"Loại như mày chỉ biết dựa vào gia thế để áp người khác, có gì mà đắc ý?"
"Xen vào chuyện tình cảm người khác, mỗi lần thi chỉ được có hai trăm điểm!"
"Nếu tao là mày, tao đã đập đầu chếc quách cho rồi!"
Tôi lắc ngón trỏ:
"Sửa lại chút nhé, kỳ thi tháng này tôi được hơn bốn trăm điểm. Còn nữa, thay vì sủa nhặng lên trước mặt tôi, sao không đi quản lại Triệu Văn Vũ? Chính anh ta là người bám lấy tôi không buông đấy."
Cô ta khinh thường đáp:
"Hơn bốn trăm điểm thì là gì? Có bản lĩnh thì thi giữa kỳ vào được top 1000 của khối đi!"
Tôi hứng thú đáp lại:
"Chỉ đánh cược thôi thì chán lắm, phải có đặt cược chứ."
Cô ta nghĩ một lúc:
"Cậu thắng thì tôi công khai xin lỗi cậu; cậu thua thì phải công khai xin lỗi Điềm Điềm."
Tôi không hề sợ hãi:
"Được thôi."
Tính sơ sơ thì từ giờ đến kỳ thi giữa kỳ còn khoảng một tháng.
Muốn vào top 1000 của khối thì phải được khoảng 550 điểm.
Điều đó nghĩa là tôi phải nâng điểm thêm hơn 120 điểm nữa.
Có Lục Tử An là “buff thần” bên cạnh, chắc cũng không đến nỗi khó...
Nhưng càng nghĩ tôi lại càng thấy lo, nên trong lúc học phụ đạo, tôi đưa ra một yêu cầu kinh người: