Trọng Sinh Trở Về, Ta Quyết Không Đào Hôn

Chương 5



14.

Vừa hồi cung, liền có cung nhân truyền rượu đến, nói là Hoàng Hậu nương nương ban thưởng. Ta tắm rửa thay y phục, ngồi lặng trước án, mắt dừng nơi vò rượu bạc ánh ánh dưới đèn.

Dụng ý của Hoàng Hậu, ta phần nào đoán được. Nếu Thái tử sớm có đích trưởng tử, ngôi vị Đông Cung càng thêm vững chãi, Hoàng Thượng hẳn cũng nghiêng lòng về phía chàng.

Nghĩ đến đó, ta bật cười khe khẽ.

Đúng lúc ấy, Tạ Trầm từ trong buồng bước ra, bắt gặp nụ cười m.ô.n.g lung của ta.

Ta và chàng đều vận trung y màu đỏ. Da chàng trắng hơn cả ta, dưới ánh đèn dầu, dung nhan càng thêm nhu hòa, hương thuốc tắm còn vương trên thân, phảng phất thanh đạm khiến người an lòng.

Chàng cúi người cầm lấy vò rượu, những ngón tay dài thon nhẹ khẽ như chạm vào lòng ta. Ta bất giác dõi theo động tác ấy.

“Mẫu hậu ban rượu, nói là hôm qua ta uống quá chén. A Ngôn, chuyện hôm nay… có dọa nàng không?”

Ta khẽ lắc đầu, không đáp. Đón lấy vò rượu từ tay chàng, chậm rãi rót ra chén.

Chàng nhìn ta, ánh mắt nhu hòa, thanh âm cũng như nước chảy qua mây:

“A Ngôn, mọi việc ta sẽ xử lý chu toàn, không muốn để nàng phải ấm ức.”

Chàng sợ chàng chết, ta hiểu. Nhưng ta vì chàng mà đến, thì có gì phải sợ?

Ta nắm lấy tay chàng, kéo đến bên giường. Chàng khẽ gạt ta ra, ta lại bướng bỉnh ôm lấy, không buông.

“Tạ Trầm, ta tự nguyện.”

Có lẽ vì nghe ta gọi thẳng tên, chàng thoáng sững sờ. Ta chớp lấy khoảnh khắc ấy, ôm càng chặt hơn.

Cuối cùng, chàng cũng thuận theo ý ta.



Sau lễ hợp phòng, Hoàng Hậu ban thưởng không ít. Ta liền “mượn hoa hiến Phật”, đem tặng lại nhà mẹ đẻ trong dịp hồi môn.

Quả nhiên, Thôi Uyển tức đến mức suýt xé nát khăn tay, nhưng trước mặt Tạ Trầm, nàng ta không dám làm càn. Thái tử đích thân đưa ta về phủ, danh dự này khiến Thôi Quốc Công phủ hãnh diện không thôi. Phụ thân vui vẻ dặn dò, còn mẫu thân thì kéo ta vào hậu viện “nói chuyện tâm tình”.

Nếu ta thật lòng tin, chỉ e đã tức đến nổ đan điền.

15.

Mẫu thân dường như quên sạch những gì mình từng làm trước khi gả ta, nay cười cười nói nói như thể chưa từng có chuyện gì. Ta không muốn cùng bà diễn trò, liếc sang Thôi Uyển đang cố gắng nhẫn nại, liền chuyển đề tài sang nàng:

“Tỷ à, muội đi rồi, tỷ có nhớ muội không?”

Thôi Uyển mỉm cười, đáp:

“Nhớ chứ, sao lại không nhớ?”

Mẫu thân nghe vậy liền vui vẻ, nắm tay hai chúng ta chồng lên nhau, nói giọng ân cần:

“Hai đứa là cốt nhục cùng một mẹ sinh ra, dẫu thế nào, cũng phải thương yêu nhau. Thế gian này, không gì bằng m.á.u mủ ruột thịt.”

Thôi Uyển vẫn cười, nhưng ta nhìn ra nàng chỉ hận không thể nôn ra máu.

Trước đây, ta từng sơ suất bị hai người họ dắt mũi. Lần này rút kinh nghiệm, trước khi cáo từ, còn không quên đáp ứng lời mẫu thân – dẫn Thôi Uyển cùng ta dự yến hoa do Trưởng công chúa Phúc Nhu tổ chức.

Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, vừa đến nơi, Thôi Uyển đã để mắt tới Lục hoàng tử Tạ Mặc – tuấn tú, phong nhã, lại trẻ tuổi.

Ta theo nguyên tắc: “thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện”, liền mượn danh tẩu tẩu đứng cạnh Tạ Mặc, hờ hững nói chuyện, để mặc nàng bên kia ghen bóng ghen gió.

Tạ Mặc chắp tay, lễ độ mở lời:

“Hoàng huynh vô sự là tốt rồi. Ta cũng đã nghe việc Huệ Ninh, tẩu tẩu thứ lỗi, muội ấy còn nhỏ, lỡ lời. Ta đã trách phạt rồi.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Ta nhẹ nhàng xua tay:

“Không sao.”

Dù gì, ta cũng đã xử lý xong xuôi.

Tạ Mặc thấy ta không truy cứu, thần sắc nhẹ nhõm hơn, thành khẩn nói:

“Phải rồi, hôm qua ta nhận được ít dược liệu quý từ Tây Vực gửi tới cho Hoàng huynh. Mai ta sẽ sai người đưa sang.”

Ta nghe thế, lòng vui mừng, gật đầu cảm tạ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Làm phiền đệ rồi. Ta và Hoàng huynh đều ghi nhớ tấm lòng này.”

Tạ Mặc khẽ cười, quay đi.

16.

Thôi Uyển hờn dỗi, chua cay nói:

“Lục hoàng tử khỏe mạnh, phong nhã như vậy, muội có ghen tị không? Dù sao Thái tử điện hạ…”

Ta cười khẽ, ngấn lệ trong mắt:

“Đều là số cả.”

Ta lười tranh luận cùng nàng, nàng nói gì ta cũng chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Ồ, vậy sao.” Cứ thế vài lượt, nàng cũng cạn hứng.

Song cơn giận không tiêu, nàng tất phải tìm nơi trút. Trước khi vào tiệc, nàng cáo lui "giải quyết việc riêng", ta chẳng buồn hỏi han, chỉ mong phủ Trường Công chúa không có gì để nàng làm bậy.

Hôm ấy yến hội tụ họp toàn quyền quý khắp kinh thành, Tạ Trầm sáng đã vào cung, giờ hẳn đang ở ngoại viện.

Chẳng bao lâu, thị nữ Trường Công chúa bước đến, mời ta ra ngoài. Bàn tiệc vừa bày, lòng ta tiếc nuối không thôi.

Nhưng còn kẻ sốt ruột hơn ta – chính là Thôi Uyển.

Trường Công chúa dẫn ta tới ngoài phòng khách, trong cửa là cảnh tượng chướng tai gai mắt – xiêm y Thôi Uyển xộc xệch, Tạ Mặc sắc mặt phức tạp.

Tạ Mặc bước ra, trên cổ còn hằn dấu răng cắn.

Ta âm thầm cảm khái – Thôi Uyển quả gan trời.

Hắn cúi đầu chào:

“Cô mẫu.”

Trường Công chúa tức giận đến biến sắc, chỉ tay:

“Về phủ!”

Tạ Mặc gật đầu, chuẩn bị lui bước. Ta thấy chẳng ai đoái hoài đến mình, bèn nghẹn ngào lên tiếng, giọng như vừa hối hận vừa lo lắng:

“Vậy còn tỷ tỷ ta thì sao…”

Lời còn chưa dứt, Thôi Uyển đã lao ra ôm chặt lấy ta như kẻ phát cuồng:

“Muội muội! Nhất định phải đòi lại công đạo cho tỷ! Bằng không hôm nay chuyện này lan truyền, tỷ còn mặt mũi nào sống tiếp?”

Ta nước mắt như mưa, cũng chẳng biết là do nhịn cười hay xúc động.

Ta bảo cung nhân lấy áo choàng phủ lên người nàng, giúp nàng đứng vững. Làm thế, mùi hương lẳng lơ kia ít ra không vương sang thân ta.

Tạ Mặc vẻ mặt ấm ức cực độ, nhưng bởi thân phận, đành nín nhịn.

Ta nâng ánh mắt đỏ hoe nhìn Trường Công chúa, khẽ nói:

“Cô mẫu, việc hôm nay thế này, xin người cho Thôi gia chúng ta một lời dàn xếp. Nếu không, tỷ tỷ con còn biết sống ra sao?”

Nếu là xưa kia, Trường Công chúa đã chẳng buồn để ý. Nhưng giờ ta là Thái tử phi, nàng ta không thể làm ngơ.

Ta cúi đầu, dịu dàng cầm tay Thôi Uyển, dùng khăn lau nhẹ vết bẩn dính trên tay áo nàng, bề ngoài trông như tỷ muội thâm tình.

Chuyện còn chưa kịp căng, Tạ Trầm đã đến.

Chàng vừa hiện thân, ta liền biết – kết cục đã định.

Thôi Uyển trở thành trắc phi của Tạ Mặc. Xem ra nàng cũng cam lòng.

Kiếp trước, nàng được làm chính thất, là vì hữu dụng với Tạ Mặc.

Trên đường về phủ, ta cứ mãi nghĩ – sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Tạ Trầm nhẹ giọng an ủi:

“Mỗi người một số phận. Dẫu khiến tỷ tỷ nàng thiệt thòi, nhưng đây là cách xử lý tốt nhất rồi. Đừng buồn.”

Buồn gì chứ? Nàng cầu còn chẳng được.

Điều khiến ta bận tâm… là ai đứng phía sau giật dây.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com