Dùng bữa trưa trong cung xong, Hoàng Thượng truyền Tạ Trầm vào Ngự Thư phòng, ta liền theo Tiểu công chúa Huệ Ninh dạo một vòng cung Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu sinh hạ hai hoàng tử, một hoàng nữ. Tạ Trầm lớn hơn Tạ Mặc một tuổi, còn công chúa Huệ Ninh thì nhỏ hơn hai vị ca ca kha khá, năm nay vừa tròn mười sáu.
Vì lẽ đó, tính tình nàng sinh ra đã kiêu căng ngạo mạn. Hoàng Hậu phân phó nàng dẫn ta dạo ngự hoa viên, nhưng nàng lại bước như bay ở phía trước, chẳng khác nào dắt chó dạo chơi, tuyệt không ngoái lại chờ ta cùng đi.
Ta cũng chẳng buồn so đo, với một tiểu hài tử, để tâm làm chi cho mỏi lòng.
Đi được một quãng, Huệ Ninh kêu mỏi, Cát An ma ma liền dẫn nàng sang đình nghỉ chân. Ta chậm rãi theo sau, bước dừng bên một chậu mẫu đơn đang độ nở rộ. Nào ngờ, lại chạm mặt Thuần Quý phi.
“Những giống mẫu đơn này, khi còn ở phủ, Thái tử phi đã thấy qua chưa?” Nàng ta cười nhẹ, giọng điệu đầy ngụ ý. “Hoàng Thượng sai thợ giỏi nhất chăm bón, dốc tâm nuôi dưỡng trong cung. Nếu người ưa thích, bản cung có thể xin Hoàng Thượng ban cho ngươi một chậu.”
Giây phút ấy, ta thật chỉ muốn xé nát nụ cười của nàng ta. Nhưng hà tất phải vì một chuyện cỏn con mà để hỏng việc lớn.
Ta đứng thẳng lưng, đối diện vẻ ngạo mạn của nàng ta, mỉm cười nhã nhặn, giọng ôn nhu:
“Tấm lòng của nương nương, thần thiếp xin ghi tạc. Thần thiếp quả có lòng mến chậu mẫu đơn kia, song vật ấy thuộc về Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp đâu dám lấy làm của riêng.”
Thuần Quý phi hơi nhướng cằm, ánh mắt lướt qua ta như thể đang nhìn một món đồ vô tri, đoạn đưa tay bứt một đóa hoa.
“Ngươi nói phải, đúng là xinh đẹp thật.”
Dứt lời, nàng ta thả đóa mẫu đơn xuống đất, rồi thản nhiên giẫm nát dưới chân.
“Có điều, hoa cũng chỉ là hoa, đẹp hay tàn, đều do lòng người định đoạt. Thái tử phi thấy lời ta có lý chăng?”
Ta lập tức hiểu ra: Thuần Quý phi đang mượn lời mà nhục mạ Hoàng Hậu.
Trông cánh hoa dập nát dưới chân, ta chỉ cười nhạt trong lòng: “Chuyện chẳng đáng để tâm.”
Ta không đáp lời. Nàng ta có khinh nhục Hoàng Hậu cũng chẳng can hệ đến ta. Trong mắt Thuần Quý phi, ta hẳn chỉ là một kẻ rụt rè, cam chịu.
Cuối cùng, nàng ta nghênh ngang rời đi, vẻ mặt tự đắc như gà trống mới giành phần thắng.
Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta, lòng cười lạnh một tiếng: “Đã thế thì, hà tất phải bắt tay – thà trừ đi trước còn hơn.”
Nhẫn nhịn để làm gì cơ chứ?
12.
Toàn bộ tình cảnh ta nén giận, đều lọt vào mắt công chúa Huệ Ninh. Nàng nổi đóa, quát lên:
“Ngươi lại chịu thua trước mặt mụ đàn bà ấy ư? Hèn nhát như thế, còn ra thể thống gì nữa?!”
Lời nàng như bề trên giáo huấn kẻ dưới, khiến Cát An ma ma vội khuyên can:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Công chúa, Thái tử phi là tẩu tẩu của người, chẳng thể nói năng như vậy được.”
Huệ Ninh nào biết sợ là gì, đẩy ma ma ngã xuống đất, rồi chỉ tay vào mặt ta:
“Còn dám xưng tẩu tẩu? Đại ca thân thể bệnh hoạn, lại lấy một nữ nhân vô dụng như ngươi làm Thái tử phi, vậy chẳng bằng để Đông Cung sụp đổ cho xong!”
Ta trong lòng thầm cười: “Phải, cứ c.h.ế.t hết đi, khỏi phiền ta phải ra tay.”
Song nếu nói ra câu đó, chỉ e người đầu tiên mất mạng là ta. Thế nên ta chỉ khom lưng đỡ Cát An ma ma dậy, dịu giọng nói với Huệ Ninh:
“Huệ Ninh, nếu muội có điều bất mãn, cứ nói với ta. Nhưng ma ma tuổi đã cao, muội ra tay nặng như vậy, e không nên.”
Huệ Ninh vốn ưa kiểu “lấy mềm trị cứng”, thấy ta không đôi co, liền quay mặt đi, xem như chuyện qua rồi.
Ta thuận thế, bảo Cát An ma ma đưa nàng dạo tiếp, còn mình ở lại nghỉ chân.
Một mặt giữ thể diện cho công chúa, mặt khác cũng để nàng có dịp nguôi cơn giận.
Ánh mắt Cát An ma ma nhìn ta, vừa áy náy vừa cảm kích. Lòng ta thoáng thấy an yên.
Ngồi trong đình, chậm rãi uống trà, chẳng ngờ lại nghe tin Huệ Ninh ngã xuống nước. Kinh hoảng, ta buông chén chạy vội tới.
Bảo là “không chấp tiểu hài tử” ư? Nực cười thay – nàng vốn chẳng xem ai ra gì cả.
13.
Khi được vớt lên, Huệ Ninh đã ngất lịm. Cả cung náo động. Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đều kinh hãi, lập tức cho người tra xét nguyên nhân. Rồi cũng tra ra: mép bờ ao trơn trượt, rêu phủ dày, gạch đá lỏng lẻo, nàng sơ sẩy một bước liền rơi xuống.
Ta mặt mày áy náy, tự nhận lỗi không trông nom cẩn thận. Tạ Trầm đứng bên nhẹ giọng an ủi, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng chẳng trách tội gì.
Nhưng kỳ thực, chuyện này đâu phải không can dự đến ta.
Kiếp trước, Huệ Ninh ương ngạnh, càn rỡ nổi danh hậu cung. Nàng xem thường thân thể bệnh tật của Tạ Trầm, càng căm ghét một kẻ từng bỏ trốn như ta lại chiếm được vị trí Thái tử phi.
Nàng thường xuyên đến Đông Cung gây sự, viện cớ muốn Tạ Trầm có người nối dõi, liền đưa hàng loạt nữ nhân vào phủ. Tạ Trầm hết thảy đều cự tuyệt. Nàng giận dữ, một hôm giữa cơn hỗn loạn đã đẩy ta xuống hồ.
Đứa con đầu lòng của ta và Tạ Trầm cũng mất đi từ ấy. Thậm chí, chẳng ai kịp biết ta đã mang thai.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Trước khi vào cung lần này, ta còn tưởng Huệ Ninh kiếp trước vì Tạ Mặc mà thành ra như vậy. Nào ngờ gặp rồi mới hay, nàng vốn là người như thế.
Hiểu rõ điều này, lòng ta bỗng nhẹ bẫng – bởi đã chắc chắn kẻ đáng trừ, thì khi ra tay mới không phải chần chừ.
Trước khi giáp mặt Thuần Quý phi, ta cố ý vòng qua bờ hồ kia một lượt. Nơi đó cảnh sắc đẹp nhất, chắc chắn Huệ Ninh sẽ dừng chân. Huống chi cung nhân đều ở lại cung Hoàng Hậu, chỉ còn ta, Cát An ma ma và vài người theo hầu Huệ Ninh.
Vì vậy, ta giả vờ ngồi xuống chỉnh váy áo, lặng lẽ dùng tay khẩy cho viên đá bên mép hồ thêm lỏng. Sau đó, lại để Thuần Quý phi giẫm ta một lần, khiến Huệ Ninh càng bước đi hậm hực.
Quả nhiên, Huệ Ninh tỉnh lại liền khóc nức nở. Hoàng Hậu đau lòng ôm con vỗ về, Hoàng Thượng cũng mềm giọng dỗ dành.
Ta nghiêng đầu nhìn Tạ Trầm, trong mắt chàng vẫn là nét bình thản sâu lắng. Chàng nhìn ta, khẽ gật đầu, như ngầm nói: “Không sao.”