Trọng Sinh Trở Về, Ta Quyết Không Đào Hôn

Chương 6



17.

Dù sao thì, lần này Tạ Mặc lại tự mình dâng xác lên mũi tên của ta. Dược liệu hắn dâng, đúng là tinh tuyển, chỉ tiếc trong đó có một vị tương khắc với thuốc bổ của Tạ Trầm.

Kiếp trước, thân thể chàng ngày một suy kiệt, cũng chính vì thế. Về sau, Thái y hao tâm tổn trí mới tra ra nguyên nhân. Tạ Mặc khi ấy khóc lóc thảm thiết như mất cha, sám hối không ngớt, cuối cùng cũng được bỏ qua.

Nay hắn lại giở trò cũ “dâng dược liệu”, tất chẳng có gì mới mẻ. Chỉ là, hiện giờ ở phủ Trường Công chúa, ta tạm thời không tiện ra tay. May thay, có Thôi Uyển đưa đầu tới, cho ta mượn phát tiết cơn giận.

Khi ấy, ta và Tạ Trầm đang xem loại hương an thần mới do Trường Công chúa ban tặng. Thôi Uyển lại cố tình bêu nhọ Tạ Trầm trước mặt đông người, khác nào giẫm thẳng lên mặt ta.

Trường Công chúa đâu phải hạng thiện lương, ban hương cho Thôi Uyển vốn là có ý châm ngòi. Ta canh lúc nàng ra vẻ đắc ý, liền thả chút bột xuân dược vào lư hương, rồi lại “vô tình” khơi chuyện khiến nàng động tay, khiến dược tán vương vãi, bám vào tay áo.

Thoạt đầu, ta chỉ định khiến nàng mất mặt. Nào ngờ, bản lĩnh của nàng cũng không tệ, kéo luôn Tạ Mặc cùng dính vào.

Ta không rõ lúc ta dùng khăn lau tay, đã lau sạch được bao nhiêu. Nhưng đoán rằng, về phủ, việc đầu tiên nàng làm là khoe khoang, việc thứ hai tất sẽ đi tắm, vậy nên ảnh hưởng hẳn không lớn.

Dẫu kẻ đứng sau mưu hại Tạ Mặc là ai, việc này chung quy lại đều có lợi cho ta và Tạ Trầm.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Thuần Quý phi cho người truyền chỉ, mời ta tiến cung, nói là muốn “mượn phúc khí”. Một đám ngốc, đều dễ lừa cả thôi.

18.

Với Thuần Quý phi, ta vốn không có chuyện gì để nói. Ngồi lâu thêm chỉ tổ buồn ngủ, bèn cười nhẹ mà đề nghị:

“Không có việc gì, chẳng bằng để thần thiếp bói một quẻ cho nương nương giải sầu?”

Quý phi hừ một tiếng, nụ cười nhếch môi mang theo vài phần mỉa mai:

“Thái tử phi, giờ ngươi thân phận khác xưa, nhưng ngươi quên trước kia mình là hạng gì rồi sao? Dám nói với bản cung kiểu ấy à?”

Ta chỉ lẳng lặng cười, bỏ ngoài tai. Dù sao thì lúc này, nàng ta chính là mỏ vàng của ta.

Nàng ta hỏi ta là hạng người gì ư? Ta là người xem mệnh số.

“Thần thiếp từng được một vị cao nhân truyền thụ thuật bói toán. Sau này tự xem cho người nhà, đa phần đều ứng nghiệm. Giờ ngồi rảnh, Hoàng Hậu lẫn nương nương đều khen thần thiếp có phúc tướng, chẳng hay người có muốn thử một quẻ?”

Thuần Quý phi thoáng ngập ngừng. Nàng ta xưa nay lòng mang nguyện vọng, nghe vậy cũng d.a.o động, đành gật đầu bất đắc dĩ.

Ta giả bộ xem tướng tay, khi thì cau mày, lúc lại gật gù.

Thấy ta khẽ mỉm cười, nàng ta lập tức hỏi:

“Thế nào?”

Ta tươi tỉnh đáp:

“Nương nương, đường con cái sắp có tin vui.”

Thuần Quý phi giật mình, theo phản xạ đưa tay xoa bụng, ánh mắt nhìn ta sáng rỡ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Khi nào?”

Ta liền rụt tay về, giọng bình thản:

“Việc ấy… cần thêm chút thù lao riêng.”

Nét cười trên mặt Quý phi khựng lại, ánh nhìn sâu xa:

“Thì ra Thái tử phi là cao nhân ẩn mình.”

Ta vẫn mỉm cười, không phủ nhận cũng chẳng xác nhận.

Quý phi hiểu ý, lập tức bảo thị nữ khiêng ra một loạt trân bảo quý giá.

Ta càng rạng rỡ:

“Ngay trong tháng này.”

Thuần Quý phi sửng sốt, rồi nét mặt nhanh chóng ngập tràn mừng rỡ.

Thấy nàng ta không còn ý muốn gây khó dễ nữa, ta liền cáo lui, tất nhiên không quên mang theo một xe đầy bạc lụa.

19.

Sau lần xem mệnh ấy, Thuần Quý phi quả nhiên không đến gây chuyện nữa. Hoàng Hậu lại đang bận rộn lựa chọn phò mã cho Huệ Ninh công chúa, cũng không rảnh gọi ta tiến cung luôn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Tạ Trầm dạo này việc triều bận rộn, ta liền rảnh rỗi nghe ngóng chuyện chó mèo bên phủ Tạ Mặc. Nghe đâu, trong tháng này, Thôi Uyển bị Hoàng Hậu triệu kiến tới bốn lần. Ta nghe mà thấy khoan khoái trong lòng.

Một hôm, vừa hay Tạ Trầm trở về phủ đúng bữa, trong cung liền có nội thị báo tin mừng: Thuần Quý phi đã hoài thai.

Tạ Trầm thoáng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn ta. Chàng biết ta từng “xem mệnh” cho Quý phi, còn được một món thù lao không nhỏ.

Ta cong mắt cười, tay khoác lấy tay chàng:

“Chuẩn không cần chỉnh, phải không? Đi thôi, điện hạ, chúng ta tới chúc mừng Quý phi.”

Trên đường, Tạ Trầm chẳng nói gì, đến gần cung Quý phi mới ghé tai ta, giọng thấp:

“Khi nào nàng bói cho ta một quẻ?”

Ta ngẩn người, mặt nóng bừng. Chao ôi, cả Tạ Trầm cũng biết nói mấy câu ấy sao?

Vào trong điện, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Huệ Ninh, Tạ Mặc, và cả Thôi Uyển đều có mặt.

Thuần Quý phi dung nhan rạng rỡ, Hoàng Thượng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng. Hoàng Hậu dù vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt, cơn ghen ghét kia làm sao giấu nổi.

Tạ Trầm thân thể yếu, Tạ Mặc thì chưa cưới chính phi đã có trắc phi, ngày ngày trong phủ ồn ào chẳng yên. Quan lại trong triều vì thế cũng không muốn gả ái nữ vào. Huệ Ninh lại là công chúa, kén chọn càng lắm.

Trước kia, Hoàng Hậu còn có dư thời gian tính toán, nhưng giờ Thuần Quý phi mà sinh được long tử, quyền thế trong cung e rằng đảo ngược.

Nỗi lo ấy, nàng dĩ nhiên khó mà nuốt trôi được.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com