Trọng Sinh, Tôi Cua Lại Chồng Từ Đầu

Chương 8





"Hạo Thiên! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chạy!!" 

Tôi kéo tay anh, vừa lôi đi vừa né chiếc dép thứ ba đang bay tới. Mẹ tôi đuổi theo sau, mồm không ngừng mắng chửi. Hạo Thiên rõ ràng đã bị dọa đến đơ người. Anh để mặc tôi kéo đi, như một khúc gỗ biết chạy, bị cuốn theo dòng xoáy điên rồ này.

Vừa ra đến đầu ngõ, đã thấy hàng xóm bưng cơm đứng hóng. 

"Ôi giời ôi! Gì đấy? Mới sáng sớm mà náo nhiệt thế!" 

Dì Lưu Thúy Hoa – bà hàng xóm nhiều chuyện nhất làng – vừa nhồm nhoàm nhai bánh bao vừa rướn cổ lên quan sát, ánh mắt sáng lấp lánh như vừa bắt được một vở tuồng hay.

"Mẹ ơi! Mẹ đừng ném dép nữa! Coi chừng trúng cháu ngoại trong bụng con đó!" Tôi vừa khóc, vừa cười, vừa chạy, không quên quay lại nhéo nhẹ Hạo Thiên một cái, như nhắc anh phối hợp tí đi. 

Nhưng anh thì vẫn ngơ ngác. Đôi mắt không biết nên nhìn tôi, hay nhìn bụng tôi, hay nhìn… vào tương lai mờ mịt của chính mình.

Chạy được một đoạn, cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhỏ xíu như gió thoảng: "Lưu Thư Ngọc… em nói cái gì thế? Em… có thai?"

Tôi không trả lời. Chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, dẫn anh rẽ qua con đường nhỏ, chạy một mạch ra khỏi làng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên ngoài, gió hồ thổi mát lạnh. Trời trong xanh, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng ban mai như những viên ngọc vỡ. Tôi và Hạo Thiên đi dọc bờ hồ, nắm tay nhau, không ai nói gì.

Một hồi lâu, tôi bước chậm lại, cảm thấy tay mình bị giữ lại. Tôi quay đầu. Hạo Thiên không bước theo. Anh đang đứng yên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đan chặt giữa chúng tôi. Giọng anh trầm trầm vang lên, như thể dồn nén rất lâu rồi mới thốt được: "Lưu Thư Ngọc… em nói thật cho anh biết đi. Người đàn ông đó… là ai?"

Tôi sững người khi Hạo Thiên hỏi "Đàn ông gì chứ?". 

Anh nhìn tôi với ánh mắt không còn dịu dàng, đôi môi mím chặt, gương mặt lộ rõ nỗi đau và sự tổn thương. Rồi anh bật cười, một tiếng cười tự giễu chua xót hơn cả khóc.

"Lưu Thư Ngọc, anh thích em, điều đó là thật. Nhưng không có nghĩa em được quyền coi anh là thằng ngốc." Anh nói. 

"Gặp phải thằng đàn ông không có trách nhiệm, rồi quay sang đổ vỏ cho anh? Trong lòng em, rốt cuộc anh là gì?"

Câu cuối cùng như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tôi. Hạo Thiên gạt phăng tay tôi ra, bước lùi lại, cả gương mặt anh phủ kín bởi sự thất vọng và tức giận. Tôi nuốt nước bọt, đứng đơ tại chỗ. 

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trời ơi. Chuyện này không đúng kịch bản rồi! Tôi chỉ định dọa mẹ một chút thôi mà, dựng chuyện có thai để ép bà từ bỏ vụ sính lễ điên rồ kia. Ai ngờ lại khiến Hạo Thiên tưởng thật.

Tôi cuống cuồng: "Hạo Thiên, anh nghe em giải thích, em không có…"

Anh đang xoay lưng bước đi thì dừng lại. Hạo Thiên quay lại, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Anh bước đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng. Bàn tay anh khẽ xoa đầu tôi, động tác quen thuộc ấy khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com