Trọng Sinh, Tôi Cua Lại Chồng Từ Đầu

Chương 9





Nụ cười của anh gượng gạo, như nụ cười của một người đã buông tay sau cùng: "Sau này em phải sống cho tốt. Anh sẽ không quay lại làm phiền em nữa. Tự em phải biết bảo trọng."

Rồi anh quay người chạy đi. Không phải rời đi lặng lẽ, không phải lùi lại vài bước, mà là chạy. Vừa chạy, vừa lau nước mắt. Hình ảnh ấy như con d.a.o rạch mạnh vào trí nhớ tôi.

Tôi chưa từng thấy Hạo Thiên khóc. Kiếp trước, dù có bị đẩy vào bùn, bị bạn học sỉ nhục, hay ông nội mất, anh cũng chỉ im lặng chịu đựng. 

Cha mẹ anh ly hôn từ khi anh còn nhỏ, anh lớn lên trong lời dè bỉu của làng xóm: "Mẹ mày bỏ chồng theo trai." 

Bọn trẻ con xé sách vở của anh, đá ghế của anh, ném đất bùn vào người anh. Chỉ có tôi duy nhất tôi, lúc ấy dám ngồi cạnh anh, cho anh mượn bút, dắt tay anh chơi trốn tìm. Tôi nhớ ánh mắt anh khi đó rực sáng như sao. Và tôi… thích ngắm sao nhất. 

Có lẽ cũng vì tôi là tia sáng duy nhất trong tuổi thơ tăm tối ấy, mà anh đã âm thầm theo đuổi tôi suốt cả một đời. Vậy mà kiếp trước, tôi đã vô tình đạp nát tình cảm ấy, khiến anh một lần nữa thành kẻ cô độc trong cuộc đời mình. Giờ nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên gương mặt Hạo Thiên, tôi chỉ muốn tự tát mình mấy cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Không được! Tôi không thể để kiếp này kết thúc giống kiếp trước. Chỉ nghĩ tới việc Hạo Thiên cưới người phụ nữ khác thôi là tôi đã thấy m.á.u dồn lên tận đầu rồi! Tôi nghiến răng quay đầu, hùng hổ lao về nhà.

Vừa bước vào cửa, mẹ tôi lập tức ném thẳng vào mặt tôi một cái giẻ lau sàn: "Mày còn vác mặt về đây à? Sao tao lại đẻ ra cái thứ con gái không biết nhục như mày thế không biết?!"

Tôi nhặt giẻ lau lên, phủi phủi rồi thản nhiên nhìn bà: "Ơ… ăn cơm trước kẻng đâu phải lần đầu nhà mình làm. Truyền thống gia đình mà, mẹ quên à?"

Mẹ tôi đứng c.h.ế.t trân ở ngưỡng cửa, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, thân người khẽ run rẩy. Lúc này tôi mới chợt nhớ, trước khi kết hôn với Hạo Thiên, tôi trong mắt gia đình chẳng khác nào một bao cát xả giận.

Trong làng tôi, con gái đa số chỉ học xong cấp hai rồi lên thành phố làm công nhân. Vậy mà không hiểu sao cha mẹ tôi lại bằng lòng để tôi học lên cấp ba, rồi thi đại học. Thành tích của tôi tốt, học phí được miễn, tiền học đại học thì vay, còn sinh hoạt phí… tôi tự đi làm thêm xoay sở. 

Tôi từng rất biết ơn họ vì điều đó. Thế nhưng mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm… cha mẹ tôi không hề bỏ qua bất cứ dịp nào để nhắc đến chuyện ấy. Như thể cho tôi đi học là một đặc ân của đất trời, và cả đời tôi dù có làm trâu làm ngựa cũng không trả hết.

Sau này, khi tôi và Hạo Thiên kết hôn, mẹ tôi gần như ngày nào cũng chìa tay xin tiền. Mà càng xin được nhiều, thái độ bà càng bớt kiêu căng. Còn tôi được Hạo Thiên chiều chuộng như công chúa ngày càng cứng đầu và bướng bỉnh. Dù vẫn đưa tiền về nhà, nhưng thái độ thì ngày càng kiêu căng, không chịu nhún nhường.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com