Khương Nặc yêu cầu nhanh chóng nhận hàng, nhưng ông chủ nói nhanh nhất cũng phải chờ thêm mười ngày, dù sao thì rượu lương thực cũng cần có thời gian lên men, thiết bị của ông ấy cũng chỉ sản xuất được số lượng nhất định.
Nghe ông ấy nói thế thì Khương Nặc lại càng yên tâm hơn, chi trả ngay ba vạn ngay tại chỗ, bảo ông chủ ủ rượu xong lại gọi điện thoại cho cô.
Rời khỏi cửa hàng ủ rượu giống như cái lồng hấp kia, Khương Nặc đi thẳng đến cửa hàng bán sỉ và lẻ dầu ăn.
Dầu hạt cải, dầu phộng, dầu động nành, thùng loại năm lít, cô mua mỗi loại một trăm thùng.
Khương Nặc còn nhìn thấy mỡ heo đã được lọc rồi, thuận tay cũng mua một nghìn cân.
TBC
Ai cũng nói ăn mỡ heo không tốt, thật ra lại không phải vậy.
Người hiện đại sống quá sung túc, mỗi ngày đều có quá nhiều thức ăn, dinh dưỡng dư thừa, ăn dầu gì cũng không tốt. Nhưng dưới hoàn cảnh vật tư thiếu thốn như tận thế, loại đồ ăn nhiều calo kia mới là thứ được yêu thích nhất.
Mua các loại dầu ăn, lại xài hết bốn vạn năm nữa.
Từ đầu đến cuối mới hơn nửa ngày mà tin tức trừ tiền của thẻ ngân hàng đã đến ào ào như nước chảy, nếu tính luôn cả phí vận chuyển thì cô đã xài hết mười sáu vạn rồi.
Nhưng Khương Nặc lại không hề đau lòng chút nào, trong lòng lại cực kỳ yên tâm, lương thực chính là thứ cơ bản nhất để sống sót. Sau khi tận thế tiến đến, cho dù có nhiều tiền thì chúng đều sẽ biến thành giấy lộn, thành những con số vô dụng, chỉ có hàng hóa tồn tại ngay trước mặt mới là vương đạo.
Sáng hôm nay chạy tới chạy lui đến gãy chân, Khương Nặc thở hồng hộc tranh thủ thời gian mua cây kem ăn, lại lấy điện thoại ra xem thời tiết, ba mươi chín độ C.
Nhưng trên thực tế nền đất bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào sẽ có nhiệt độ cao hơn rất nhiều, đi bộ trên đường cảm thấy đế giày như đang nóng lên. Rất nhiều người trong chợ đều đang chờ mong mấy ngày nữa trời sẽ mưa, hạ nhiệt độ... Nhưng bọn họ lại không biết, trong mấy ngày tới thời tiết sẽ chỉ càng ngày càng nóng hơn.
Đi đến con đường gần đó ăn một phần cơm móng heo đầy ụ, mỡ chứa rất nhiều carbohydrate, rất thích hợp để bổ sung năng lượng.
Bỏ hạt cơm cuối cùng vào trong miệng, Khương Nặc không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác khi nhìn thấy một người mảnh khảnh như cô lại ăn nhiều đến thế, cô ăn xong, tràn đầy tinh thần hăng hái.
Buổi chiều cửa hàng đã chuẩn bị xong những thứ mà cô mua, Khương Nặc đứng ở cửa chợ liên lạc với một chiếc xe vận tải lớn, thuê mấy công nhân bốc vác, dọn hết tất cả những thứ cô mua lên trên xe vận tải.
Còn chưa chở đến kho hàng rồi sẽ sắp xếp như thế nào thì Khương Nặc cũng đã tính toán xong rồi, cô lên Pinduoduo đặt mua rất nhiều kệ để hàng, như vậy thì có thể lợi dụng tối đa không gian, cũng tiện cho việc lấy ra sau này.
Mua sắm tốn nhiều thời gian và công sức hơn trong tưởng tượng của Khương Nặc, cô đã tranh thủ thời gian lắm rồi, nhưng mua sắm lương thực chính lại trực tiếp lãng phí hết một ngày của cô.
Ngay từ đầu Khương Nặc còn dự tính chạy vài cửa hàng để so sánh chất lượng hàng hóa và giá cả, kết quả mấy thứ này có quá nhiều chủng loại, làm cô hoa cả mắt, dứt khoát cô đều chọn theo sở thích, thích chỗ nào mua chỗ đó.
Bận rộn đến tối, Khương Nặc mệt muốn nằm liệt, cảm giác không khí từ trong cuống họng thở ra đều là khí nóng.
“Reng reng reng... reng reng...”
Khương Nặc lau mồ hôi, lấy điện thoại ra: “Alo?”
“Cô Khương sao? Tôi là thám tử mà cô thuê, mấy thứ cô yêu cầu đã có rồi.”
Khương Nặc quay về hộp thư email của mình, lập tức nhìn thấy thám tử tư mới chia sẻ cho cô một bưu kiện, là một file nén chừng 2G.
Về đến nhà, Khương Nặc lại nhận sự tiếp đón nhiệt tình của A Muội, hận không thể nhào vào trong lòng cô, không hề ý thức được chính mình có bao nhiêu cân.
Không biết có phải ảo giác hay không, A Muội càng lúc càng dính cô.
Cô dứt khoát túm mạnh lấy đầu con chó, xoa đầu nó cho đến khi nó tru lên làm nũng không ngừng rồi ôm nó trở về phòng ngủ mở máy tính.
Hiệu suất của thám tử tư không tệ.
Khương Nặc cẩn thận kiểm tra cặp văn kiện mà cô nhận được này, bên trong là mấy chục tấm ảnh của Dương Nịnh và Uông Tiệm Ly đang tay trong tay nói chuyện thân mật, cùng nhau ra vào quán rượu, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy hai người này không có gian tình.
Còn có vài đoạn video, cũng không biết xử lý thế nào, mặc dù góc độ gập ghềnh, nhưng đều ghi lại được rõ ràng khuôn mặt và giọng nói của hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô mở video ra cẩn thận nghe:
Uông Tiệm Ly đưa cho Dương Nịnh một chiếc USB: “Đây chính là tất cả mọi thứ trong máy tính của Khương Nặc, anh trực tiếp dùng danh nghĩa của em để đăng ký, đến lúc đó danh dự đều là của em, cô ta không dám làm gì.”
“Được rồi, em xem cũng không hiểu những thứ này.” Dương Nịnh vuốt móng tay của chính mình: “Không phải anh vứt bỏ cô ta rồi sao? Làm sao lại lấy được?”
“Ha ha, chuyện này đơn giản, anh chỉ cần ngoắc ngoắc tay một cái, cô ta nghe lời vô cùng.”
“Nếu đã như vậy, anh tìm thời gian đuổi cô ta đi.” Dương Nịnh hững hờ.
“Hả?” Nụ cười trên mặt Uông Tiệm Ly cứng ngắc.
Dương Nịnh nhíu mày: “Sao thế, không nỡ à? Anh đã làm với cô ta?”
“Không không không” Uông Tiệm Ly vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Sao có thể chứ? Anh một chút cũng không chạm vào cô ta.”
Khương Nặc nhìn đoạn video không hề d.a.o động, ở trong mạt thế kéo dài hơi tàn mười năm, bây giờ cô nhìn Uông Tiệm Ly giống như đang nhìn một người chết.
“Vậy không phải được rồi à. Bây giờ đồ cũng đã vào tay, anh và cô ta đoạn tuyệt sạch sẽ đi.” Trong video Dương Nịnh còn đang nói.
Uông Tiệm Ly hiển nhiên không đồng ý: “Vậy thì lợi cho cô ta quá, trái lại anh có một đề nghị.”
“Hửm?”
“Anh muốn cô ta phải phụ trách một món nợ... cho cô ta vào.”
Uông Tiệm Ly quả nhiên khó chịu khi bị bắt chẹt 25 ngàn, thì ra đang đợi ở chỗ này.
Dương Nịnh không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là thuận miệng hỏi: “Hiện tại cô ta cũng không đi làm, làm kiểu gì?”
“Cho nên anh muốn nhờ cha em, không phải việc khó.”
Phía sau không có gì ngon nghẻ, Dương Nịnh đối với chuyện này có thái độ tuỳ ý, Uông Tiệm Ly thì cố gắng mưu đồ, có thái độ thề không bỏ qua.
Video chạy đến cuối cùng, Dương Nịnh không nhịn được nói: “Thật phiền phức, cô ta tính là gì chứ? Đáng giá đi tìm cha em à, phiền chết.”
Video kết thúc.
Khương Nặc không khỏi cười lạnh.
Dương Nịnh này cũng rất thú vị.
Dương Nịnh là do tình nhân của Dương Thành Quân sinh ra, ban đầu luôn không nhận, thật vất vả nhận cô ta trở về, còn sắp xếp cho vào công ty, thế nhưng Dương Thành Quân vô cùng đề phòng, hai mẹ con Dương Nịnh căn bản không kiếm được chỗ tốt gì, mà người đàn ông đào hoa này cũng đã sớm tìm một cô thư ký trẻ tuổi làm tân sủng.
Mà Dương Nịnh, cũng tìm được một Chương tổng đã có vợ con làm nhân tình.
Có hơi lòng vòng, tổng kết một chút chính là con gái của tình nhân lại làm nhân tình của người ta.
Giống như thể búp bê Nga vậy.
Mặc dù tuổi tác của Chương tổng đủ làm cha của Dương Nịnh, làm giàu cũng không sạch sẽ, làm một vài sản xuất công nghiệp đen, nhưng thật sự có tiền.
Hơn nữa ông ta ra tay hào phóng, cho Dương Nịnh không ít tiền tiêu vặt, Dương Nịnh cầm số tiền này, lại nuôi cái tên tiểu bạch kiểm Uông Tiệm Ly này.
Khương Nặc đặt con ch.ó sang một bên, đổi một tài khoản nặc danh bắt đầu soạn tin tức.