“Dương tiểu thư, cô cũng không muốn chuyện cô một chân đạp hai thuyền bị Chương tổng biết chứ?”
Gửi cho Dương Thành Quân:
“Ông chủ Dương, ông cũng không muốn chuyện mình nuôi nhân tình ở bên ngoài sinh con gái bị vợ ông biết chứ?”
Gửi cho Chương tổng:
“Chương tổng, ông biết cô bạn gái nhỏ của ông lấy tiền của ông rồi lừa ông để nuôi tiểu thịt tươi không?”
Gửi cho vợ của Dương Thành Quân:
“Bà Giang, bà biết chồng bà dùng thủ đoạn không đàng hoàng để kinh doanh công ty còn sắp xếp con gái ngoài giá thú vào trong công ty dưới mắt bà không?”
Nhóm người này hiện tại trong mắt Khương Nặc đều là dê béo, phải tìm từng người một để kiếm tiền.
Người trả lời nhanh nhất là Dương Nịnh.
Điện thoại di động còn chưa đưa lên tai, chỉ nghe thấy Dương Nịnh gào lên: “Mày là ai? Mày muốn làm gì?”
Khương Nặc không nói lời nào, từng giây từng phút trôi qua, Dương Nịnh có hơi hoảng hốt, hỏi không chắc chắn: “Mày đang nghe chứ?”
“Ừm.”
“Mày... rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Khương Nặc lên tiếng, nhưng Dương Nịnh không nhận ra cô, rõ ràng nhớ thương thiết kế của cô lâu như vậy, cũng không nhìn kỹ cô.
Đi thẳng vào vấn đề, Khương Nặc bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ, nếu cô không muốn chuyện cô ngoại tình với Uông Tiệm Ly truyền đến chỗ Chương tổng kim chủ của cô, thì cầm 500 ngàn đến đổi chứng cứ.”
“Cô là Khương Nặc?” Lúc này Dương Nịnh mới nhận ra, lần đầu tiên d.a.o động lớn như vậy trước mặt Khương Nặc: “Làm sao cô biết tôi...”
“Tất cả bằng chứng tôi đã sắp xếp xong rồi, đến lúc đó sẽ gửi đến màn hình lớn hội sở của Chương tổng, để Chương tổng nhìn cho kỹ.”
Lần này cuối cùng Dương Nịnh đã ý thức được, cô ta không thể tin nổi: “Cô điên rồi? Tôi lấy đâu ra 500 ngàn cho cô, vì sao tôi phải đưa tiền cho cô.”
Đương nhiên cô sắp điên rồi, Chương tổng không phải người dễ nói chuyện, lại vô cùng sĩ diện, nhân tình mình dùng tiền nuôi lại ăn vụng ở bên ngoài, nếu cho ông ta biết thì kết cục của Dương Nịnh nhất định rất thảm.
Khương Nặc không hề d.a.o động chút nào: “Không đưa tiền thì nổi tiếng, tự cô chọn đi.”
“Chờ một chút, chẳng lẽ cô là vì Uông Tiệm Ly...”
Dương Nịnh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đã bình tĩnh lại, giọng điệu thậm chí còn có mấy phần đắc ý: “Tôi nghĩ chúng ta có hiểu lầm gì đó, hay là tìm thời gian kéo cả Uông Tiệm Ly đến cùng nhau nói chuyện.”
“Không có hứng thú.” Khương Nặc gằn từng chữ: “Mười hai giờ trưa mai, không thấy 500 ngàn, tôi sẽ cho Chương tổng xem trò vui.”
“Cô!” Dương Nịnh hít sâu một hơi: “Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy.”
“Giày ví da đồ trang sức, cô mỗi ngày một món đồ xa xỉ, tuỳ tiện quy ra tiền là đủ.”
“Cô muốn hại c.h.ế.t tôi sao? Tôi phải bán bao nhiêu mới có thể gom góp được, hành động lớn như vậy nếu như bị cha mẹ tôi phát hiện ra, cô cũng không chịu nổi. Ở đây tôi chỉ có 50 ngàn, cô...”
Khương Nặc lười nói nhảm với cô ta, trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi tắt máy, Khương Nặc lại liên hệ với thám tử, thêm một số nghiệp vụ nhỏ kèm theo.
“Tôi bảo anh tìm tóc, sau khi làm xong thì giữ lại một nửa, ngoài ra tìm chỗ giám định ADN ngầm, phải nhanh, rồi gửi phần giữ lại và văn kiện giám định cho tôi.”
Thời gian quý giá, ngày hôm sau Khương Nặc dùng địa chỉ nơi ở của mẹ để gửi đi, bao một chiếc xe tải nhỏ để đến vườn cây ăn quả. Nơi này rất xa, lái xe mất không ít thời gian.
Cảnh vật thay đổi, dần dần từ thành thị xi măng cốt thép trở thành đồng ruộng xanh ngát, cuối cùng mùi trái cây theo gió bay vào trong mũi.
Sau khi lái xe đến có người đón cô.
Mấy nam nữ trung niên tinh thần không tệ lắm đang đợi ở giao lộ, chờ Khương Nặc vừa xuống xe đã khách khí chào hỏi lẫn nhau, tiếp theo giới thiệu sản phẩm của mình. Vu Nhược Hoa giúp cô chuẩn bị xong từ trước, hai bên thương lượng đều vào thẳng chủ đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ở chỗ chúng tôi có cả thảy 1300 mẫu đất, hợp lại thành vườn trái cây, chủng loại phong phú, sản lượng của một giống đơn độc không nhiều so với khu vực chuyên về cây ăn trái, nhưng chất lượng thượng thừa, đều cung cấp trực tiếp cho những tiệm trái cây có nhãn hiệu.”
Mọi người lên xe, Khương Nặc và bọn họ ngồi chung, trong tay xách một cái giỏ nhỏ, xe thỉnh thoảng dừng một lúc, để cho cô hái trái cây làm hàng mẫu. Khương Nặc cũng thành thạo nếm thử, trái cây tươi mới bên trên còn có nước vừa mới tưới xong.
Trong thời tiết nắng nóng oi bức này, lạnh buốt trong veo, nở gan nở ruột.
Sau khi đi xem hết một vòng, Khương Nặc rất hài lòng, cô không có vấn đề gì về hoa quả, chỉ còn lại số lượng và giá cả giao dịch.
“Táo 5 tệ một cân?” Khương Nặc kinh ngạc.
“Đúng, tươi mới, hay hàng đông lạnh đều có, nếu cô lấy số lượng lớn chúng tôi có thể ưu đãi thêm.” Đối phương vô cùng cởi mở.
TBC
Giá tiền này đã là ưu đãi không ít so với thị trường, Khương Nặc cũng không lần lựa, ngay lập tức chốt đơn.
“Táo 5000 cân!”
“Lê 5000 cân!”
“Cam 5000 cân!”
“Cà chua bi 3000 cân, nho 3000 cân!”
“Đào mật, kiwi mỗi loại 2000 cân!”
“Còn có...” Khương Nặc nhìn thấy ruộng dưa hấu rộng lớn vô biên trước mắt, mùa này chính là lúc dưa hấu được đưa ra thị trường, giá rẻ còn cảm giác vô cùng ngon: “Dưa hấu muốn 20 ngàn cân!”
Đây chính là dưa hấu đó, ôi chao, ai, ôi!
Nhất là kiểu thời tiết này, lượng tiêu thụ lớn, một mình cô một ngày có thể ăn một quả, thêm nhiều cũng không ưu sầu.
Nếu như không có không gian, Khương Nặc sẽ không ngang tàng như thế, nhưng bây giờ không cần cân nhắc đến vấn đề tích trữ, dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt.
Liền một mạch, cộng thêm chi phí chuyên chở 100 ngàn ra ngoài.
Khương Nặc lấy nhiều, ký kết sảng khoái, người giao dịch cũng hết sức cao hứng, có hoa quả không đủ sản lượng còn hứa hẹn Khương Nặc bổ sung từ vườn bên cạnh rồi cất vào kho cho cô, Khương Nặc dĩ nhiên không ngại.
Vừa vặn không chắc chắn nhà kho có đủ hay không, từng nhóm tiến vào nhà kho cũng cho Khương Nặc thời gian thu vào không gian.
Từng xe tải hoa quả vận chuyển về nhà kho của chính mình, tiền trong ngân hàng của Khương Nặc cũng chỉ còn lại chưa đến 50 ngàn, còn bởi vì địa phương có hạn chế mùa vụ nên rất nhiều giống hoa quả cũng chưa có.
Thứ vitamin thiên nhiên này, ở mạt thế muốn thiếu bao nhiêu thì thiếu bấy nhiêu, ngay cả rau xanh cũng là hàng xa xỉ, huống chi là hoa quả có vị ngọt.
Cho dù sau này trong căn cứ lớn làm ra được cây nông nghiệp có thể chịu a-xít, nhưng cũng đều là lấy lương thực, rau xanh làm chủ, hoa quả có cũng được mà không có cũng không sao, mạt thế mười năm sau cũng không trồng ra được.
Cho nên muốn ăn hoa quả ở mạt thế, cũng chỉ có thể tích trữ từ bây giờ.
Thế là lúc trở về ở trên xe cô cũng không nhàn rỗi, mở điện thoại ra bắt đầu đặt hàng ở trên các trang web bán buôn, chuối tiêu, xoài, dứa, chanh, dâu tây, lựu, thanh long...
Cảm giác vẫn chưa mua đủ, số tiền 50 ngàn còn lại đã nhìn thấy đáy, cô lại không chút do dự quẹt thẻ tín dụng.
...
Thời gian đã càng ngày càng gần mười hai giờ, thế nhưng buổi sáng sau khi mở máy, Khương Nặc không nhận được tin tức từ Dương Nịnh.
Dùng sự hiểu biết của Khương Nặc về Dương Nịnh, cô ta rất có thể sẽ nói việc này với mẹ cô ta, giúp cô ta bắt bí. Nếu như sự việc phát triển như vậy, vậy 50 ngàn của Khương Nặc càng là ván đã đóng thuyền.
Mẹ con Dương Nịnh là tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Chương tổng, đừng nói Chương tổng có tiền, chỉ là sau lưng liên quan đến xã hội đen, chỉ sợ bọn họ không thể không dám kiêng kị.
Khương Nặc nghĩ rằng bọn họ sẽ chịu thiệt trước, sau đó lại tìm cô tính sổ.
Nhưng mạt thế sắp tới rồi, đến lúc đó ai tìm ai tính sổ cũng khó mà nói.
Trên mặt Khương Nặc thoáng qua một nụ cười lạnh.
Cô không phải thánh mẫu, người đã làm tổn thương cô tính toán cô, cô sẽ không bỏ qua.