Lăn lộn suốt một ngày mới về đến nhà, màn đêm đã buông xuống từ lâu, Khương Nặc cảm thấy tay chân và eo đều mỏi nhừ, cơ thể hiện tại của cô thật sự quá kém cởi.
Ra cửa, đi thang máy, đi gọi xe, lại đi thang máy, sau đó đi làm.
Quỹ đạo cuộc sống trước kia của cô chỉ là hai điểm trên một đường thẳng, hoàn toàn không có bất cứ không gian nào để vận động, thể năng không tốt ở tận thế sẽ là một chuyện rất trí mạng, cô nhất định phải tập thể dục nhanh lên mới được.
Khương Nặc lại kiểm tra tiền tiết kiệm của mình.
Bán đồng hồ được hơn chín vạn, lại công thêm hơn năm vạn tiền tiết kiệm trong nhà, tiền Uông Tiệm Ly chuyển khoản, tổng cộng hơn ba mươi vạn.
“Chậc.”
Nhà đã treo bán, chuyện mà cô nhờ thám tử tư đi làm cũng đang được tiến hành, cô không thể sốt ruột được. Nhưng mà thời gian quá gấp gáp, cô không thể lãng phí được.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc ngồi dậy, bắt đầu tập trung lực chú ý để điều khiển không gian của cô.
Hiện tại không gian của cô còn có phần khó khống chế, chỉ là bỏ vào và lấy ra một món đồ nhỏ cũng đã tiêu hao nhiều tinh thần của cô đến thế, sao cô có thể tích trữ hàng hóa được đây.
Khương Nặc dùng trạng thái gần giống như minh tưởng, càng cẩn thận quan sát mỗi một ngóc ngách đất đai trong không gian. Cô phát hiện hình như đằng sau vùng sương mù mênh m.ô.n.g kia loáng thoáng có khung cảnh gì đó, chỉ là cô không thể nào đến gần, có một sức mạnh vô hình nào đó đang cản cô lại.
Thời gian dần dần trôi đi, mãi đến khi mẹ dắt chó đi dạo về tạo ra tiếng động mới lôi Khương Nặc thoát khỏi trạng thái minh tưởng. Cô lấy lại tinh thần, phát hiện toàn thân mình đều mướt mồ hôi, cứ như mới tắm xong.
“Nặc Nặc, ra đây ăn trái cây nè!” Vu Nhược Hoa ở trong phòng khách gọi.
Khương Nặc ra khỏi cửa, cô như thế này làm mẹ sợ hết hồn.
“Ui cha, sao con cứ như mới bị mắc mưa về thế này?”
“Gâu gâu!” Đến cả bé Ha cũng đi theo góp vui.
TBC
“Không có gì.” Khương Nặc bị túi táo trong tay của mẹ hấp dẫn lực chú ý, cầm một trái đi rửa sạch rồi cắn thử.
Giòn tươi ngon miệng, vị thơm ngon giữ mãi trong khoang miệng, Khương Nặc nhịn không được khen ngợi: “Mẹ, táo này ngọt ghê!”
“Đương nhiên rồi.” Vu Nhược Hoa có chút đắc ý: “Đây là người trong group của chúng ta trồng đó, bên chỗ bọn họ có nhiều lắm, hôm nay mẹ đi qua đó chơi hái táo, mấy trái này đều là do tự tay mẹ hái đó.”
Nghe đến đây, Khương Nặc lập tức động lòng. Cô rửa vài quả táo bưng vào phòng khách, vừa đi vừa nói: “Mẹ, mẹ nói rõ hơn cho con nghe đi? Dạo gần đây con mới nhận được công việc nhận thầu đặt mua hàng, nếu có thể làm được vài đơn trái cây với số lượng lớn thì có thể kiếm được không ít đó.”
Trình độ học thức của Vu Nhược Hoa không quá cao, nghĩ khá nhiều, hiện tại Khương Nặc không có dự định nói chuyện tận thế cho bà biết ngay, càng sẽ không nói là cô c.h.ế.t đi sống lại.
“Bọn họ làm vườn trái cây gieo trồng gì đó, không cần tìm người trung gian, trực tiếp đến mua là được.” Vu Nhược Hoa nhớ lại.
“Giá cả thì thế nào? Con mua nhiều lắm đó.”
“Mua số lượng nhiều đương nhiên sẽ càng rẻ.”
“Được rồi, mẹ liên lạc hỏi giúp con đi, xem xem bọn họ có chủng loại gì, để con thống kê.” Trong lòng Khương Nặc vô cùng vui vẻ.
Trái cây... Trong một đoạn thời gian dài thời tận thế, nó gần như là thức ăn đã tuyệt chủng.
Khương Nặc đã từng thử bỏ một ly nước ấm vào trong không gian, chờ mấy tiếng sau lấy nó ra, ly nước vẫn cứ còn bốc khói.
Trong không gian này, chỉ cần là vật phẩm ra vào đều sẽ giữ nguyên trạng thái lúc đầu, tương đương với một nơi có chức năng giữ tươi trong thời gian dài, lại còn không bị trộn lẫn mùi vị vào nhau nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cực kỳ tiện lợi cho việc chứa đựng.
Trước khi đi ngủ, Khương Nặc lại gửi tin nhắn cho người môi giới bất động sản kia.
“Tôi cần thuê một cái nhà xưởng trống, cũ một chút cũng không sao, có chỗ đậu xe để vận chuyển hàng hóa xuống là được, tôi dùng để làm nhà kho, thuê hai tháng, tốt nhất là khu vực xung quanh có thị trường bán sỉ sản phẩm nông nghiệp.”
Người môi giới trả lời cực nhanh: “Không thành vấn đề, tôi tìm giúp co.”
Khương Nặc vốn tưởng rằng phải đợi một hai ngày mới có tin tức, ai ngờ cô mới buông điện thoại xuống một lúc thì điện thoại lại vang lên lần nữa rồi.
“Cô xem mấy chỗ này thế nào? [Đường link] [Đường link] [Đường link]”
Hiệu quả cao ghê.
Khương Nặc chọn một vị trí thích hợp, quyết định thuê nó.
Trước kia nhà máy này chuyên dùng để làm bao bì đóng gói, không quá lớn nhưng lại khá hẻo lảnh, xe chạy ra chạy vô khá tiện, mỗi mét vuông một ngày hai hào, thuê một ngày mới hơn một trăm.”
“Ngày mai tôi bắt đầu thuê.”
Sáng sớm ngày mới, Khương Nặc dựa theo tuyến đường mà cô đã lên kế hoạch, đầu tiên là đi tìm người môi giới ký hợp đồng lấy chìa khóa, lại chạy thẳng đến thị trường bán sỉ dầu lớn nhất cả thành phố này.
Thật ra đến nhà máy mua trực tiếp giá sẽ càng rẻ hơn, nhưng mà nói chuyện hợp tác cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Khương Nặc không muốn hấp dẫn lực chú ý của quá nhiều người, trực tiếp đi mua sỉ luôn.
Gạo và bột mì là lương thực chính cơ bản nhất, dạo gần đây giá cả đã tăng lên không ít, Khương Nặc chọn loại túi đóng gói mười cân, mua mỗi loại năm mươi tuổi, tổng giá trị ba vạn.
Hai thứ này cộng lại đã là một vạn cân, cho dù không có thứ khác thì nhiêu đây cũng đã đủ để hai mẹ con bọn họ ăn mười năm.
Đương nhiên, nếu sống lại một lần, thứ cô theo đuổi không phải chỉ là chuyện sống sót bảo vệ tính mạng thấp nhất mà còn phải sống cho sung sướng nữa.
Cho nên cô lại mua một trăm túi gạo nếp, tổng cộng một nghìn cân.
Có thể dùng nó làm cơm gạo nếp thơm ngọt ngon miệng, làm bánh chưng, bỏ thêm men rượu còn có thể dùng để ủ rượu nếp than và rượu gạo.
Gạo kê, đậu xanh, đậu đỏ, bo bo, gạo lứt, hạt bắp, đậu phộng, mỗi thứ năm trăm cân, mấy thứ này có thể dùng để nấu cháo.
Đậu nành thì mua nhiều một chút, hai tấn đi.
Ở tận thế nó là thứ rất tốt, có thể dùng làm tào phớ, đậu hủ, tàu hủ ky, đậu hủ khô... Ăn nhiều còn có thể kháng phóng xạ. Hơn nữa đậu nành còn dễ gieo trồng, quăng vào trong đất không cần bón phân, chỉ cần cho chút phân tro và hơi nước là có thể mọc rất tốt.
Các loại đậu kia cộng lại xài hết bốn vạn năm của Khương Nặc.
Lương thực chính coi như chuẩn bị gần xong, Khương Nặc đang chuẩn bị đi mua dầu, đột nhiên ngửi được mùi rượu thơm nồng, đó là một cửa hàng sản xuất rượu lương thực.
Ở tận thế, rượu chắc chắn là hàng xa xỉ. Trong giai đoạn giá rét và đêm tối bao phủ, uống một hớp rượu lạnh vào bụng là lập tức xua tan được khí lạnh trên người ngay.
Hơn nữa rượu trắng với nồng độ cao còn có thể thay cồn dùng để sát trùng, xử lý miệng vết thương, trong giai đoạn lạnh nhất, một chai rượu trắng thậm chí còn có giá vô cùng đắt đỏ, lên đến một trăm cân lương thực.
Cho nên cô đi vào trong tiệm, trực tiếp mua hai nghìn cân rượu cao lương có nồng độ cồn sáu mươi độ.
Ông chủ đồ mồ hôi đầy đầu, vừa nhìn thấy là khách hàng lớn, vui vẻ mà giảm giá mười phần trăm cho cô, còn miễn phí tặng cho cô thùng rượu bằng nhựa màu trắng, một thùng có thể chứa chừng năm mươi cân.
Rượu lương thực thuần có số độ cao giá cả cũng không rẻ, giảm giá xong một cân cũng mười lăm đồng, nhưng mà ông chủ lại vỗ n.g.ự.c cam đoan, rượu của ông ấy chắc chắn là rượu sản xuất từ cao lương một trăm phần trăm, hơn nữa tuyệt đối không pha thêm cồn.