Chờ khi anh ta đã đi xa, Khương Nặc mới đi lên phía trước, thấy các loại pin khô trên kệ vẫn còn dư lại một chút.
Như thế này là có ý gì? Cô không hiểu lắm, chẳng lẽ mấy thứ này là anh ta để dành lại cho cô sao?
Khương Nặc cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn sởn tóc gáy. Ánh mắt của anh chàng áo đen trên bến tàu nhìn về phía cô qua kính viễn vọng lại hiện lên trong đầu, rõ ràng không thể bị anh ta nhìn thấy, tại sao cô lại cảm thấy giống như anh ta đã nhìn thấy cô rồi?
Khương Nặc hít thở dồn dập.
Làm sao bây giờ? Chắc chắn anh ta còn chưa đi xa, muốn đi lên g.i.ế.c anh ta sao?
Nhưng ý nghĩ này chợt lóe lên rồi lại nhanh chóng bị cô bác bỏ. Trước mắt, đối phương không biểu lộ ra địch ý gì, thực lực cũng sâu không lường được, chủ động gây sự chẳng khác nào tự đi tìm chết.
Thôi quên đi.
Anh ta đã rời khỏi siêu thị, Khương Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía những cục pin khô còn bỏ lại kia. Nếu đối phương đã để lại cho cô, vậy thì cứ thu đi. Anh ta dám cho, cô còn không dám lấy sao?
Cô cất hết pin khô vào túi vải buồm, vắt lên vai.
Thật ra, ở thời tận thế, pin khô không phải vật tư cần thiết, không có ăn không có uống, nào có tâm tư đi chế tạo thiết bị điện? Nhưng nếu trong tay không thiếu đồ vật thì thứ này vẫn rất hữu dụng.
Sau khi anh chàng áo đen rời đi, tầng ba mới thật sự không có người nào khác. Khương Nặc hơi to gan hơn một chút, lấy đi toàn bộ kệ hàng gần đó. Đi được vài mét, lại tới khu vực điện gia dụng, những cái tủ lạnh, TV, máy sấy tóc, máy giặt quần áo cũng thu hết toàn bộ.
Ngoài ra còn có xe đạp leo núi, xe đạp, ván trượt, xe trượt tuyết.
Sau khi thu hết, Khương Nặc cảm thấy hơi mệt mỏi. Cô dựa vào tường, ý thức tiến vào không gian, không ngừng tới gần cây đại thụ che trời kia.
Một lát sau, cô rời khỏi không gian, lấy ra một thanh chocolate ăn. Sau khi cảm thấy mình đã điều chỉnh tốt trạng thái, cô mới đi ra ngoài.
Nắm chặt thời gian, cô đập cửa đi vào nhà kho của siêu thị. Nơi này cực kỳ lớn, không bật đèn, tối đen như mực. Cô thu hết mọi thứ trong nhà kho vào không gian trong bóng tối, vừa chạy vừa thu, bản thân cũng đếm không xuể là bao nhiêu thứ, bỏ hết vào trong không gian cùng với kệ hàng.
Trên kệ đều là hàng hóa loại nhỏ, tiếp tục đi vào trong chính là hàng lớn chất đống thành núi, toàn bộ được cất trong thùng giấy, các thùng giấy xếp chồng chất lên nhau như một biển hàng. Một số có kệ gỗ ngăn cách, một số thì không, Khương Nặc cầm đèn pin thu hết toàn bộ hàng hóa trong bóng tối.
Mệt mỏi thì lấy nước suối không gian ra uống một chút, cuối cùng cô cũng tìm được kho lạnh.
Kho lạnh bị khóa, cô lấy máy cắt ra mở khóa. Đi vào trong thấy thứ gì thì thu thứ đó, hải sản, thực phẩm ướp lạnh, thịt, đồ uống, thức ăn đông lạnh, sữa chua.
Còn thu tất cả đá lạnh, kể cả những cái xe đẩy lớn nhỏ, thang cũng không bỏ qua.
Thu thập xong thì nhanh chóng chạy ra ngoài.
Còn chưa đi ra khỏi siêu thị, Khương Nặc đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm vang dội nổ ầm vang trên bầu trời.
Sấm sét đánh xuống.
Cô vội vàng đi ra ngoài, sấm sét kinh khủng giống như một con rắn màu bạc xé toạc bóng tối, bốn phía trong nháy mắt sáng rực lên như ban ngày. Theo từng tiếng sấm sét kinh người này, cuối cùng, sau ba tháng nhiệt độ cao kéo dài liên tục, trời đã bắt đầu mưa.
Từng hạt mưa lớn dày đặc rơi xuống.
Có người bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, thấy mưa rơi lập tức phát ra tiếng hoan hô. Âm thanh reo hò vang lên liên tiếp, ở mỗi tiểu khu, mỗi con đường đều tràn ngập âm thanh vui mừng chúc mừng, thậm chí có người mặc áo ngủ chạy vào trong màn mưa, vui sướng thoải mái.
Cuối cùng trời cũng mưa, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống.
Không còn là nhiệt độ khủng bố hơn 50 độ mỗi ngày nữa, sẽ không còn người c.h.ế.t vì nắng nóng, sẽ không còn hoả hoạn nữa.
Ngày mai tất cả sẽ tốt lên, có thể quay lại làm việc, có thể đi tụ hội, dạo phố, ca hát, ăn lẩu, uống rượu, có thể du lịch, ngồi máy bay, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Nếu như hiện tại không phải hơn 5 giờ sáng, tất cả mọi người sẽ ra khỏi nhà cuồng hoan.
Khương Nặc lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời tối đen lúc này, còn có con đường trong đêm mưa, những biển báo tấp nập trên đường phố. Cô cố gắng nhớ kỹ hình ảnh cuối cùng của thành phố này.
Chào mừng đến với ngày tận thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô thầm nói.
Khương Nặc lấy áo mưa từ trong không gian ra mặc trên người, túi vải vẫn đeo trên lưng, trong túi có pin khô. Cũng không có nguyên nhân gì khác, lúc này trời đã mưa rồi, cô phải nhanh chóng về nhà, nếu trong túi có thứ gì đó nhưng lại không đáng để cướp thì cô đi chuyến này cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Mưa to tầm tã trút xuống, phảng phất như trời bị mở ra một lỗ thủng, tiếng mưa ào ào vang vọng khắp nơi.
Xe của Khương Nặc đỗ ở bên đường, nhưng hiện tại cô vẫn ở trên tầng ba. Vì an toàn, cô không chọn thang máy mà đi cầu thang bộ.
Cầu thang tối đen, nhưng những chiếc đèn an ninh màu xanh lá đều đang bật. Vừa bước vào, Khương Nặc lại gặp lại một người.
TBC
Gặp nhau trên đường hẹp, anh chàng áo đen vác một túi lớn căng phồng, bắt gặp Khương Nặc từ một lối vào khác trên cầu thang.
Ánh sáng trên hành lang tối tăm, miễn cưỡng nhìn thấy đường nét của người đó. Nhưng bởi vì dáng người anh ta rất cao lớn nên mang đến cho Khương Nặc một loại cảm giác áp lực khó hiểu. Nhưng kỳ lạ là trong bóng tối, sự bình tĩnh trong mắt anh ta vẫn truyền tới, khiến Khương Nặc cảm nhận được sự mạnh mẽ và vô hại của người này.
Cô nhíu nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích, cô sẽ không đi phía trước, để người lạ ở phía sau.
Anh chàng áo đen kia dường như không để ý đến người khác, cũng không tiếp tục nhìn cô nữa mà bước xuống cầu thang.
Khương Nặc theo ở phía xa, âm thầm cầm d.a.o găm trong tay.
Khoảng cách vừa đủ, hai người một trước một sau đi xuống cầu thang. Khương Nặc đi về phía lối ra, chỉ thấy bước chân của anh chàng áo đen phía trước dừng lại, giống như thể anh ta đã phát hiện ra điều gì đó.
Sau đó, anh ta thay đổi phương hướng, đi về phía bãi đỗ xe.
Phản ứng này của anh ta khiến Khương Nặc rất lo lắng, chẳng lẽ phía trước có chuyện gì đó à?
Vậy mình nên tiếp tục đi về phía trước hay là thay đổi phương hướng theo? Suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô quyết định trước tiên không đi ra ngoài.
Khương Nặc giữ khoảng cách đi ở phía sau người áo đen, khi đến gần bãi đỗ xe mới phát hiện, trời vừa mưa tầm mười phút, tầng hầm đã nhanh chóng bị nước tràn vào, có lẽ là có liên quan đến địa hình của khu vực này, cũng có liên quan đến hệ thống thoát nước.
Có một lối ra tầng hầm gần bãi đỗ xe, nước đang điên cuồng chảy ngược vào bên trong, nhưng cửa đã bị khóa, bên trong có người đang điên cuồng kêu cứu.
“Đá văng cửa! Đạp văng đi!!”
“Bên ngoài có ai không! Mở cửa ra với!”
“Xong rồi, nước ngập đến eo rồi... Nước dâng nhanh quá... Mẹ kiếp! Ai bảo muốn đi con đường này hả!”
Khương Nặc khẽ nhíu mày, nghe từ giọng nói thì xem ra người bên trong cũng không ít, khoảng bảy tám người. Bọn họ đều điên cuồng đạp cửa, nhưng cửa khóa rất chặt, bọn họ lại đang ngâm trong nước nên không dùng sức được. Mực nước dâng lên rất nhanh, trong lúc tuyệt vọng, mọi người càng cảm thấy bất lực.
Mà trong số những giọng nói kia có một giọng nói khá quen thuộc, là người đàn ông vừa nãy muốn trêu chọc cô, bị cô c.h.é.m bị thương.
Cô vốn không định xen vào việc của người khác, càng không thể cứu một gã thối tha.
Anh chàng áo đen kia ném ba lô ở ven đường, cầm đao đi tới. Khương Nặc lại nhìn thấy thanh đao kỳ quái kia, không khỏi âm thầm quan sát. Thân đao dài khoảng một mét, lưỡi đao khá to, thoạt nhìn cũng không lợi hại lắm, nhưng sau khi vung lên, ổ khóa bằng thép tách một tiếng, bị đứt đôi ra.
Không thể không nói Khương Nặc đã bị rung động, nếu trong tay cô có có rìu điện thì cô cũng có thể c.h.é.m đứt ổ khóa này, nhưng không thể nhẹ nhàng như vậy.
Thanh đao này rất lợi hại.
Ánh mắt cô nóng lên, không khỏi nhìn thoáng qua thanh đao kia. Chợt lúc này, cô lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi bên trong cửa.
“Dây điện đứt! Dây điện đứt rồi!”
Quả nhiên, bên trong dường như có một chùm tia lửa điện lóe lên, mọi người cũng đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
“Xong rồi!! Bị rò điện rồi!”
“Bị rò điện, đi ra ngoài nhanh lên...”
Động tác của anh chàng áo đen không hề do dự, lập tức đẩy cửa ra. Lúc này, nước tràn vào bên trong càng thêm mãnh liệt, sức người đứng trước sức mạnh thiên nhiên quả thật không đáng kể. Người ở bên trong vóc người không nhỏ nhưng thân thể lại bị nước tràn vào trực tiếp hút vào.