Người áo đen vô cùng lưu loát, bước tới tóm lấy hai người, hất sang bên cạnh, để bọn họ nắm lấy cửa, còn mình chậm rãi bước ra ngoài.
Ánh sáng quá tối, Khương Nặc cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô nhìn thấy anh chàng mặc đồ đen nhanh chóng túm lấy một người khác, kéo ngược dòng nước như kéo theo một bao tải nhẹ tênh lôi người ra ngoài.
Cô lùi lại vài bước, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Cô đi theo tới đây là muốn nhìn xem thực lực người này sâu cạn thế nào, lúc này cũng nên đi rồi.
Lúc này, người đàn ông đeo dây chuyền vàng bị anh chàng áo đen kéo ra cũng lăn một vòng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa chửi rủa.
“Mẹ kiếp, đồ đạc đều bị nước cuốn trôi hết rồi, tao không lấy được gì cả. Hôm nay đúng là đi một chuyến uổng công!”
“Sớm không mưa muộn không mưa, hết lần này tới lần khác lúc này lại mưa!”
Bên cạnh người đàn ông mang dây chuyền vàng là đồng bọn của anh ta, nhưng Khương Nặc không thấy người đàn ông bị cô c.h.é.m bị thương đâu cả. Có lẽ vì bị thương nên chạy chậm, trong nháy mắt khi nước tràn vào đã bị hai người này bỏ rơi, hơn phân nửa là bị chìm phía dưới.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng hùng hùng hổ hổ, lúc ngang qua cái túi xách mà anh chàng áo đen ném ở ven đường, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ tham lam, đưa tay muốn lấy.
“Đừng, cái túi này hình như là của người vừa cứu anh em chúng ta vừa nãy.” Gã đồng bọn do dự một chút, khuyên nhủ: “Có lẽ người kia không dễ chọc đâu.”
“Sợ cái rắm, cái này cũng sợ cái kia cũng sợ, thế cho nên cái gì cũng không vớt được!”
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng mắng một tiếng, cầm túi định chạy. Nhưng cái túi chứa đầy đồ này đối với anh ta mà nói hình như quá nặng, anh ta cố nhấc lên mà suýt chút nữa không nhấc lên nổi, cuối cùng phải khom lưng vác trên người, mới vừa đi được hai bước lại đụng phải Khương Nặc.
Gã đàn ông mang dây chuyền vàng và gã đồng bọn của anh ta lúc này đều nhìn chằm chằm vào Khương Nặc và cái túi vải bạt của cô, trong đó rõ ràng có vài thứ.
Tất cả vật tư mà bọn họ cướp được đều bị nước cuốn đi, đều là những thứ đang khan hiếm như thịt và hoa quả, đều có thể kiếm được tiền. Lúc này trong lòng bọn họ tức giận, mong có thể vớt vát được chút ít, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Nặc như chó hoang cực đói nhìn thấy xương, đi thẳng về phía cô.
“Vừa rồi tha cho mày, thế mà mày còn không biết tốt xấu ăn trộm đồ của chúng tao à?” Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng định cướp: “Con khốn, tao vẫn còn nhớ mối thù của người anh em tao đấy!”
Không đợi hắn tới gần, Khương Nặc đã ra đòn phủ đầu, một cước đạp thẳng về phía hạ thể của hắn.
“A ——!” Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng bị đau khom người xuống, gần như đồng thời, d.a.o găm trên tay Khương Nặc rạch một đường thật sâu sau lưng anh ta.
Cô thấy rõ ràng, hiện tại trong tay những người này không có dao, cũng không có gậy gộc vũ khí gì hết, mà bọn họ mới từ trong nước đi ra, thể lực cũng tiêu hao gần hết.
Vừa lúc luyện thực chiến cho cô, tìm lại cảm giác.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng vốn khắp người ướt đẫm, lúc này m.á.u ồ ạt chảy ra, trong nháy mắt đã thành huyết nhân.
“Mẹ kiếp!”
Cơn đau kích phát hung tính của anh ta, lập tức gầm rú nhào tới.
Gã đồng bọn của anh ta cũng kịp phản ứng, quơ một con d.a.o c.h.é.m về phía Khương Nặc, nhưng động tác vụng về vì hoảng loạn khiến Khương Nặc lập tức bắt được sơ hở, lắc mình một cái, trực tiếp cắm phập con d.a.o lên vai anh ta.
Đối phương hét lên thảm thiết như quỷ khóc sói gào.
Khương Nặc lùi về sau một bước, đang định đ.â.m thêm hai nhát nữa thì anh chàng áo đen đã chạy đến, đưa tay c.h.é.m xuống một cái, đánh người kia ngất xỉu nằm trên mặt đất.
Khương Nặc bình tĩnh quan sát anh ta, muốn nhìn rõ ý định của anh ta.
Anh ta không nói gì, cũng đánh ngất gã đàn ông đeo dây chuyền vàng trên mặt đất.
Hai người ngã xuống đất, màu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm cả mặt đất nhưng rất nhanh đã bị nước hòa loãng cuốn trôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bãi đậu xe nằm dưới lòng đất, nước dâng lên rất nhanh. Những người khác đều đã chạy trốn, mà hai người kia lại ngất xỉu nằm trên mặt đất, không hề hay biết gì, có lẽ là sắp bị c.h.ế.t chìm.
Anh chàng áo đen lại không liếc mắt nhìn bọn họ nữa.
Anh ta nhìn túi vải buồm treo trên vai Khương Nặc, không nói gì, xoay người nhặt ba lô của mình lên, hình như định rời đi.
Khương Nặc đương nhiên cũng không có gì để nói, cô thu d.a.o lại rồi đi ra ngoài.
Nhưng đột nhiên, anh chàng áo đen lấy ra một thứ gì đó đưa cho Khương Nặc.
Khương Nặc cảnh giác lùi về sau hai bước, rút lui đến một khoảng cách an toàn, tuy nhiên, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn không thấy rõ người đó có động tác gì. Một giây sau, không ngờ anh ta đã di chuyển đến trước mặt mình. Chờ khi cô kịp phản ứng, trong tay đã có thêm một mảnh kim loại lạnh như băng.
Cô cúi đầu nhìn, không ngờ đó là một khẩu s.ú.n.g lục cỡ nhỏ.
Beretta BU9 Nano, Khương Nặc nhận ra loại s.ú.n.g này. Ở thời tận thế, cô đã từng dùng loại này một lần. Nghe nói nó là một trong những khẩu s.ú.n.g lục phổ biến nhất ở các nước phương Tây, kích thước nhỏ, dễ mang theo, sức chứa đạn lớn, khoảng mười viên đạn. Trong cuộc đọ súng, nó cũng có thể mang lại một sức mạnh áp chế nhất định, là khẩu s.ú.n.g có cơ hội sống sót cao nhất khi chạy trốn.
Khương Nặc thật sự kinh sợ, gần như toát mồ hôi lạnh khắp người.
Sau khi anh chàng áo đen đưa s.ú.n.g cho cô, anh ta cũng không nói gì mà chỉ nhìn cô rồi xoay người rời đi. Khương Nặc hoàn hồn lại, cũng đi ra ngoài, từ xa nhìn thấy anh ta lên một chiếc xe.
Khương Nặc không dừng lại, nhanh chóng quay lại xe của mình.
Nói thật, cô không rõ vì sao người này muốn đưa s.ú.n.g cho cô, diễn biến chuyện này thực sự quá kỳ quái.
Nhìn s.ú.n.g trong tay, Khương Nặc cười khổ ném nó vào không gian. Không biết tại sao, cô bỗng nhớ tới túi thức ăn cho chó mình để lại cho con Border Collie ở cửa nhà máy.
Nghĩ theo cách này, chuyện anh ta làm cũng không khác gì cô lúc ấy, quả thực rất thuận tay.
Bất kể nói thế nào, không phải kẻ địch là tốt rồi, cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là kẻ địch thì thật có chút khó giải quyết.
Mưa lớn kinh người, tầm nhìn rất thấp. Khương Nặc gần như không thể nhìn thấy thứ gì ở phía trước khi cô lái xe. Nước tích tụ trên đường rất nhanh, cũng may tiểu khu cô lựa chọn có địa thế khá cao, càng gần về tới nhà thì lượng nước tích tụ không nghiêm trọng như vậy nữa. Hơn nữa lại là tiểu khu cao cấp, gần đó đều mới được sửa chữa, đường xá không có vấn đề gì, cô trở về nhà rất thuận lợi.
Lái xe đến chỗ không người, lại thu xe vào không gian.
Trong một khoảng thời gian dài tới, xe sẽ không có tác dụng gì.
Khương Nặc mở mấy lớp cửa chống trộm ra, cuối cùng cũng về đến nhà.
Bôn ba bên ngoài suốt 20 tiếng, lúc cảm thấy mệt nhọc đều dựa vào nước suối trong không gian để miễn cưỡng khôi phục. Nhưng dù vậy, khi trở lại nơi an toàn và quen thuộc, cô vẫn cảm thấy buồn ngủ dữ dội sau khi thả lỏng.
Nhìn thời gian, lúc này là 6 giờ 26 phút.
TBC
“Tiểu Nặc, con đi đâu thế?” Vu Nhược Hoa dậy sớm, lúc này đã rời giường: “Tối qua con không về nhà, trời lại mưa to như vậy, mẹ đang chuẩn bị gọi điện cho con đây.”
“Con đi ra ngoài xử lý chút chuyện.” Khương Nặc cởi áo mưa ra, Vu Nhược Hoa tiện tay cầm lấy giũ giũ rồi phơi lên ban công.
“Trời mưa rồi, thật tốt quá.” Vu Nhược Hoa đứng ở ban công nhìn ra ngoài, trên mặt không giấu nổi vẻ vui sướng: “Cuối cùng cũng hạ nhiệt, cuối cùng hết thảy cũng khôi phục bình thường được rồi!”
“Ai mà biết được.” Khương Nặc nói khẽ, nghiêm túc nhìn về phía Vu Nhược Hoa: “Mẹ, trời mưa rất to, lúc con trở về bên ngoài đã đọng nước rồi, nhất định mẹ không được đi ra ngoài đấy.”
“Ôi chao, mẹ biết rồi, mưa to như vậy ra ngoài làm gì? Tránh mưa còn không kịp nữa là. Trong nhà có cơm có thịt, mưa mà không tạnh thì mẹ nhất định sẽ không ra ngoài đâu.” Vu Nhược Hoa cười nói.
Lúc này Khương Nặc mới gật đầu. Cô thực sự rất mệt, quyết định đi ngủ một giấc trước đã rồi nói sau.