Sau khi xong việc, cô lên xe rời khỏi chợ bán sỉ, không ngờ đã là 4 giờ sáng.
Qua hơn một tiếng đồng hồ nữa, trời sẽ đổ mưa to.
Khương Nặc suy nghĩ một chút. Cho dù trời mưa nhưng cũng phải mấy tiếng nữa mới có nước đọng lại, lúc này cô không thể trở về được, cô còn phải tranh thủ thời gian tiếp tục mua hàng không đồng. Có rất nhiều thứ nếu bây giờ không lấy thì chỉ có thể bị mưa làm hư.
Vì thế cô quay đầu xe, chạy tới một siêu thị cách nhà không xa.
Đây là siêu thị kho hàng nhập khẩu, cũng là siêu thị lớn nhất trong toàn thành phố. Mô hình kinh doanh kho hàng có nghĩa là về cơ bản mọi thứ đều có thể mua được ở đây.
Siêu thị có ba tầng, rất rộng, nhưng địa thế lại thấp. Cả hai tầng đều nằm ở dưới lòng đất, không bao lâu sau khi trời đổ mưa to, nơi này đã hoàn toàn bị nhấn chìm.
Những thứ ở đây, nếu lúc này không lấy thì sau đó cũng biến mất.
Hơn 4 giờ sáng, siêu thị đã đóng cửa ngừng kinh doanh, nhưng lúc Khương Nặc tới đó thì thấy cửa hông mở rộng, rõ ràng có người cạy cửa mà vào, chuông báo động bị phá hỏng, cửa thủy tinh bị đập vỡ rơi đầy đất.
Những nhu yếu phẩm hàng ngày và thực phẩm tươi sống đều ở tầng một dưới lòng đất. Khi cô bước vào, cô thấy ở đây gần như không có gì, còn có hai nhóm người đang đánh nhau dữ dội vì tranh giành đồ ăn.
Khương Nặc lắc đầu, những người này tính ra tới muộn, thấy siêu thị đã bị cướp, liền cả gan tranh giành hoa quả tươi và thịt tươi còn lại.
Ngày tận thế còn chưa chính thức buông xuống mà sự hỗn loạn đã bắt đầu.
Gần đây, lương thực khan hiếm, giá cả tăng cao. Một số người đã nghĩ đến việc tích trữ bằng nhiều cách khác nhau để nhân cơ hội phát tài.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, toàn bộ số tiền kiếm được đều biến thành giấy vụn.
Tầng một đã không còn gì có thể lấy được nữa, Khương Nặc đang định rời đi, lại bị hai người chặn lại.
“Cô bé, hơn nửa đêm không ngủ, đi ra trộm siêu thị à?”
Khương Nặc liếc nhìn hai người này, thấy hai người gầy gò không cao không thấp, nhóm của bọn họ có bốn người, vừa nãy đã đánh một nhóm ba người khác bỏ chạy.
TBC
“Lấy được gì rồi, chia cho anh trai một phần.”
Hai người tiếp tục tới gần Khương Nặc, cũng nhìn chằm chằm vào cô.
“Nhìn dáng vẻ cũng ngoan ngoãn đấy, đến đây anh trai thương em nào.” Một người đàn ông nói, đưa tay về phía Khương Nặc.
Ánh mắt Khương Nặc lạnh lùng, cổ tay khẽ lật, d.a.o găm đã cầm trong tay vung về phía anh ta, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi về sau hai bước.
“A ——!!”
Người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết, một vết cắt thật dài xuất hiện trên cánh tay anh ta.
Con d.a.o găm của Khương Nặc cắt thịt như cắt đậu phụ, nhẹ nhàng vạch một cái cũng đủ khiến làn da anh ta rách toạc, m.á.u tươi lập tức trào ra.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Bọn họ ở đây tranh cướp hồi lâu nhưng cũng chỉ nói vài lời hung ác, đánh đối phương chảy m.á.u mũi rồi đá thêm vài phát coi như xong, nhưng mà người phụ nữ này lại cầm d.a.o c.h.é.m thẳng, có phải điên rồi không?
“Con đĩ thối, mày muốn c.h.ế.t à!” Người đàn ông kia tức điên lên, nhưng tay đau dữ dội, anh ta chỉ có thể ôm tay chửi: “Túm con đàn bà này lại, hôm nay ông đây không chơi cô ta đến nở hoa thì tên tao sẽ viết ngược lại.”
Nhưng Khương Nặc không để ý đến anh ta mà chỉ nhìn mấy người đồng bọn của anh ta.
“Mấy người muốn trút giận giúp anh ta à?” Giọng điệu cô vẫn bình tĩnh, đến lúc này, cô không còn sợ g.i.ế.c người nữa, mà mấy con cá tạp trước mắt cũng không đáng sợ.
Mấy người kia chăm chú nhìn cô, lại trao đổi ánh mắt, hơi có chút do dự.
Khương Nặc tiếp tục nói: “Tôi không lấy gì cả, túi đều trống không, không có gì đáng giá để mấy người nhớ thương hết. Là anh ta mạo phạm tôi trước, tôi cho anh ta một d.a.o coi như chúng ta huề nhau. Nếu mấy người cứ nhất định phải liều mạng với tôi thì cũng được, nhưng mấy thứ này của mấy người e rằng phải giao cho người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe cô nói như vậy, thái độ của mấy người kia rõ ràng buông lỏng.
Bọn họ cũng ỷ vào ưu thế nhiều người mới cướp được những vật tư này, mà hiện tại có một người bị thương, tương đương với có thêm một gánh nặng. Muốn đem nhiều thứ như vậy ra ngoài, người kia đã không còn bất kỳ tác dụng gì nữa. Nếu gặp phải ba người vừa rồi, rất có thể không giữ được đồ vật.
Nghĩ đến đây, một người trong số đồng bọn của anh ta, người đàn ông dẫn đầu cắn răng: “Được rồi, mang đồ đi đi.”
“Đi cái gì mà đi?” Người đàn ông kia ôm chặt vết thương, đau đến mức mặt đầy mồ hôi lạnh: “Chúng mày thế này mà bị một con đàn bà dọa lui à? Hôm nay nếu không đè cô ta ra, chúng mày sẽ bị đám đàn bà giẫm lên cả đời…”
“Được rồi được rồi! Còn không phải là do mày tự kiếm chuyện à! Nói nhảm nhiều như vậy, đi!” Người đàn dẫn đầu trừng mắt liếc nhìn anh ta, ra hiệu cho mấy người khác đẩy mấy cái xe đẩy hàng đầy ắp rời đi.
Người đàn ông bị thương trơ mắt nhìn mình thiếu chút nữa bị đám anh em vứt lại, tức giận đến sắc mặt tái xanh, lại không thể làm gì, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ đuổi theo.
Trong khoảng thời gian suýt nữa bọn họ nội chiến, Khương Nặc đã đi lên tầng thứ hai.
Lúc này đã hơn 4 giờ 40 phút, cô muốn nhanh chóng lấy đồ về nhà. Hiện tại mỗi giây một phút đều rất quý giá, không đáng lãng phí cho đám rác rưởi.
Tầng thứ hai là đồ dùng hàng ngày, vì không bật đèn nên bên trong tối đen như mực, Khương Nặc ẩn trong bóng tối, cầm đèn pin quan sát.
Một tầng siêu thị to như vậy lại không có một ai.
Ngoại trừ giấy vệ sinh đã bị dọn sạch, còn có rất nhiều thứ hàng hóa khác đã vơi bớt, chẳng qua phần lớn đồ vật vẫn còn ở đây. Áo quần nam nữ già trẻ, giày dép, khăn mặt, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng vệ sinh cá nhân, còn có đủ loại nồi bát chậu, nhiều không đếm xuể.
Không quản được nhiều như vậy, cũng không có thời gian lựa chọn, Khương Nặc thu lấy tất cả mọi thứ trên kệ hàng.
Siêu thị thật sự quá lớn, chỉ thu hàng hóa trong tầng này đã tốn nửa giờ, lúc này đã là 5 giờ 18 phút.
Đến khi tầng hai trống rỗng, Khương Nặc đi về phía tầng ba.
Đèn trên lầu ba vẫn còn sáng.
Khương Nặc rùng mình, đèn sáng có nghĩa là có người đã tới đây, thậm chí còn chưa đi. Hơn nữa lầu ba gần lối ra dễ bị người ta nhìn thấy. Cô bắt đầu cảnh giác, không thu sạch toàn bộ kệ hàng nữa mà chỉ lựa chọn đồ.
Trên kệ hàng để đồ ăn nhanh, đồ ăn vặt, gần như không còn sót lại thứ gì, có thể là bị cướp sạch, cũng có thể là người dân thành phố đã bị mua sạch để tích trữ trước khi bị cướp.
Tiếp tục cẩn thận đi về phía trước hơn mười kệ hàng, một đường đều chỉ lựa chọn lấy một ít.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng người.
Khương Nặc lập tức dừng bước, trốn sau lưng kệ hàng quan sát. Người kia mặc một bộ đồ đen, vóc dáng rất cao. Lúc người đó còn chưa quay đầu lại, trái tim Khương Nặc đã đập thình thịch. Chờ khi người đó quay đầu lại, cô gần như ngừng thở, nhưng cũng không kịp trốn đi.
Là người thanh niên mang theo một thanh đao mà cô nhìn thấy lúc chiều.
Khương Nặc bất ngờ đối mặt với anh ta, trong lòng hoảng hốt, cảm giác nguy hiểm khiến lỗ chân lông toàn thân cô co rút lại, nhưng khuôn mặt vẫn căng thẳng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta như thể nói với anh ta rằng mình không dễ chọc.
Anh ta đeo một cái túi rất lớn. Đến siêu thị vào lúc rạng sáng như thế này, chắc chắn cũng là để mua hàng không đồng. Mọi người đều như nhau cả, nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Các giác quan của anh chàng mặc áo đen vô cùng nhạy bén, trước khi Khương Nặc phát hiện ra anh ta thì rõ ràng anh ta đã phát hiện ra cô, ngước mắt nhìn sang. Tuy đôi mắt rất đẹp, đen nhánh trầm tĩnh, nhưng Khương Nặc không có nửa phần tâm tình thưởng thức, chỉ có tràn đầy cảnh giác.
Cô cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với người này.
Anh chàng áo đen nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh không chút d.a.o động, nhìn chăm chú hai giây rồi dời ánh mắt đi. Thần thái đó như thể anh ta không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Anh ta đi tới hai bước, lấy đồ trên kệ.
Khác với những đám ô hợp khác, từ khi nhìn thấy người này ở bến tàu, cô thấy anh ta vẫn luôn tìm kiếm thứ mình cần. Dưới ánh mắt quan sát của Khương Nặc, anh ta lấy đi tất cả pin khô, bỏ vào trong túi lớn.
Cuối cùng, anh ta lại nhìn Khương Nặc.
Trong chớp mắt, Khương Nặc cảm thấy anh ta muốn nói điều gì đó.
Nhưng rồi anh ta cũng không mở miệng mà chỉ xoay người rời đi.