Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 41



Trên đường trở lại thành phố.

Sau khi lái xe gần nửa tiếng đồng hồ.

Khương Nặc thấy ven đường có nhà máy vật liệu xây dựng và nhà máy sản xuất đồ nội thất, lúc này tất cả đèn đường đều đã tắt, mượn ánh mặt trời nửa sáng có thể thấy cửa lớn không đóng.

Nơi này nằm sát bờ biển, là tuyến đầu tiên bị nước biển nhấn chìm, chỉ cần là thứ hữu dụng, có thể lấy được thứ gì có ích đều phải lấy.

Khương Nặc nghĩ vậy bèn lái xe đến gần, sau đó phát hiện có đến mấy nhà kho.

Cô xuống xe, trên đường không có một nửa bóng người, xem ra nhà máy này đã ngừng hoạt động rất lâu rồi.

Nhưng vì có sự xuất hiện của đám người vừa rồi nên trong lòng cô vẫn cảnh giác, cô lấy d.a.o găm và đèn pin ra, cẩn thận từng li từng tí đến gần.

Trong nhà kho đều là các vật liệu xây dựng được sắp xếp chỉnh tề, có đá, gốm sứ, gỗ, còn có các loại thủy tinh chạm đủ màu sắc, có thứ được xếp chồng lên nhau, có thứ được đặt trong thùng, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Khương Nặc thu hết toàn bộ đồ vật, cả mấy nhà kho đều thu hết.

Dọc theo nhà kho đi ra ngoài, cô nhìn thấy mấy gian cửa hàng.

Loại cửa hàng này bình thường đều do nhà máy tự mở, mặt tiền cửa hàng cũng là nhà máy tự xây, vừa sản xuất vừa tiêu thụ. Khương Nặc trực tiếp đập vỡ khóa, mở cửa cuốn ra, dùng đèn pin rọi vào, bên trong quả nhiên bán đồ trang trí.

Vòi nước, tủ phòng tắm, sơn, giấy dán tường...

Thời gian có hạn, cô cũng không nhìn nhiều, thuận tay thu hết vào không gian, dù sao trong tương lai cũng có lúc cần dùng tới.

Từ cửa sau đi ra ngoài, lại là một nhà máy khác.

Bởi vì xung quanh càng ngày càng tối, Khương Nặc đi chưa được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân đá trúng cái gì, hóa ra là một sợi dây xích.

Trong lòng cô lập tức trở nên cảnh giác, cô nhìn theo hướng dây xích, chiếu đèn pin về phía tầm mắt lia tới. Ở một đầu khác của dây xích, thứ đang nằm trong góc tường hóa ra là một chú chó Border Collie đeo vòng cổ.

Border Collie, tên đầy đủ là chó chăn cừu Border Collie, là loài chó có trí thông minh cao nhất trong số các loại chó, thường có lông màu đen trắng, màu vàng và màu thiên thạch, mà con ch.ó ở đây lại có màu lông thiên thạch khá hiếm thấy.

Con chó này vẫn còn sống, nó nằm rạp trên mặt đất, xiềng xích trên cổ buộc ở ngoài cửa, đầu xích bị đóng vào móc câu trên tường, móc câu hơi lỏng, dường như từng bị giật mạnh.

Độ cong trên sống lưng của nó vì gầy yếu mà trở nên rõ ràng, không biết đã đói bụng mấy ngày, bị nhiệt độ cao thiêu đốt chỉ còn lại chút hơi tàn.

Cho dù là vậy, khi thấy có người lạ đến, Border Collie vẫn híp mắt nhìn Khương Nặc, từ trong cuống họng phát ra tiếng gầm gừ nặng nề.

Đặc điểm nổi bật nhất của giống chó chăn cừu Border Collie là khả năng chăn cừu bằng mắt, hạ thấp thân trước và nhìn chằm chằm vào đám cừu đều là những bản năng săn mồi đã được khắc sâu trong gen của loài sói.

Dù gầy đến mức không thành hình, bộ lông bẩn thỉu dính bết vào nhau, nhưng Khương Nặc vẫn có thể nhìn ra được đây vốn là một con Border Collie có phẩm tướng cực tốt.

Trước tận thế, giá giao dịch của một con Border Collie màu lông thiên thạch có huyết thống của chó huấn luyện thường là mấy chục ngàn, nếu thi đấu được giải thì giá của hậu duệ trực hệ còn tăng từ gấp mấy lần đến mười mấy lần.

Không biết tại sao chủ nhân của nó lại bỏ nó lại nơi này, mặc cho nó tự sinh tự diệt.

Khương Nặc lấy một chiếc rìu từ trong không gian ra, chậm rãi đi về phía Border Collie.

Nó hạ thấp thân thể, lùi về sau một bước. Ngay khi Khương Nặc giơ rìu sắt lên, Border Collie theo phản xạ nhắm mắt lại ——

Tiếng kim loại va vào nhau leng keng mấy tiếng, nhưng nó không hề cảm nhận được đau đớn như trong dự liệu.

Khương Nặc chặt đứt xiềng xích giam cầm Border Collie, lấy rất nhiều đồ ăn và thức ăn cho chó từ trong không gian ra đặt trước mặt nó.

Nó hoang mang nhìn Khương Nặc, dù sắp c.h.ế.t đói nhưng vẫn từ chối ăn thức ăn của kẻ xâm nhập.

“Thật là một chú chó ngoan.” Khương Nặc thầm tán thưởng trong lòng, định sờ nó một chút, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi: “Ăn đi.”

Một người một chó nhìn nhau hồi lâu, Border Collie rốt cuộc run rẩy tới gần thức ăn, cúi đầu ăn.

Khương Nặc nói khẽ với nó: “Mày đi đi, chủ nhân của mày sẽ không trở lại, nơi này cũng sắp biến mất rồi.”

Sau đó, cô bước vào nhà kho.

Nhà máy này chủ yếu sản xuất đồ nội thất bằng gỗ, nhà máy không lớn, nhưng đồ đạc chất đống lại rất nhiều, Khương Nặc không thể mang hết đi, cô còn muốn về thành phố tìm siêu thị và cửa hàng kim khí để thu thập hàng hóa, phải chừa lại một ít không gian, chỉ có thể chọn một ít sô pha, giường mềm và bàn ghế thích hợp để vào không gian.

TBC

Còn có đồ dùng trong nhà bằng gỗ thật cũng thu hết, hàng trăm tấn nguyên liệu gỗ chất đống bên ngoài cũng cho hết vào không gian.

Còn lại đều là những vật liệu cấp thấp, những món đồ nhỏ chất lượng không quá tốt.

Lúc cô đi ra thì phát hiện Border Collie đã ăn xong, nhưng nó vẫn không rời đi, dù sợi xích đã đứt, hình như nó vẫn đang đợi chủ nhân của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong lòng Khương Nặc có chút chua xót.

“Mày vẫn còn tin tưởng con người sao?” Cô nhìn vào mắt nó, cảm giác này rất thần kỳ, dường như con ch.ó này có thể nghe hiểu: “Nhưng tao đã không tin nữa rồi...”

Border Collie vẫn cố chấp đứng tại chỗ, đôi mắt đen nhánh ướt sũng nhìn về phía cô, vừa vô tội lại dường như rất kiên quyết.

Khương Nặc thở dài, cô không có thời gian ở lại, chỉ có thể để lại một túi lớn thức ăn cho chó và nước, sau đó lên xe rời đi.

Lúc trở lại thành phố đã là đêm khuya, nhưng người đi lại trên đường không hề ít, trái lại còn nhiều hơn bình thường.

Khương Nặc lái xe vào trạm đổ xăng, lúc này cô cảm thấy một đợt mát mẻ đã lâu không có, nhiệt độ trong không khí vô cùng thoải mái, lấy điện thoại di động ra xem, hiện tại chỉ có 30 độ.

Chỉ có 30 độ, nếu là mấy tháng trước, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi đối với câu nói này, nhưng hiện tại, mọi người đều rất hưng phấn.

Cửa tiệm giải trí vẫn đóng cửa, quán ăn khuya cũng không mở bán, nhưng mọi người vẫn kích động như cũ, hơn nửa đêm đi dạo trên đường, cảm thụ nhiệt độ thoải mái dễ chịu này.

“Ôi, những ngày tháng khổ sở cuối cùng cũng kết thúc.” Khương Nặc nghe thấy có người nói như vậy.

“Thật sự mát mẻ, trời mưa thì tốt rồi, trời đổ mưa, mọi chuyện đều tốt!”

Gần như tất cả các cửa hàng trên phố đều mở cửa, toàn bộ các cửa hàng siêu thị đều trở lại kinh doanh; ngoài lương thực, dầu với rau dưa vẫn hết hàng như cũ, những mặt hàng khác đều hạn chế mua, nhưng thành phố dường như đã khôi phục sức sống chỉ trong một đêm.

Khương Nặc tranh thủ thời gian đi tới khu vực phía tây của Lão Thành.

Cô đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Khu vực phía tây Lão Thành có một chợ tạp hóa bán sỉ, còn có mấy nhà kho dưới lòng đất.

Địa thế nơi này thấp trũng, bình thường mưa to chưa tới hai tiếng đồng hồ thì mặt đường đã ngập nước. Chờ đến khi trời đổ mưa to, nhà kho dưới lòng đất gần như lập tức bị nuốt chửng.

Kiếp trước, sau khi mưa to mấy ngày mới chính thức cắt điện toàn thành phố, nhưng rất nhiều người ở khu vực phía tây đã mất liên lạc vào ngày hôm sau, đặc biệt là khu chợ bán sỉ còn có lỗ hổng điện cao áp, thứ bị ngập trong nước căn bản không thể vớt lên, sau đó nhanh chóng bị vứt bỏ.

Khương Nặc giành giật từng giây, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Cô đậu xe trong chợ bán sỉ, nơi này đã ngừng kinh doanh hơn nửa tháng trước, mấy trăm cửa hàng nhỏ đều khóa cửa, một mảnh tối đen như mực.

Cô cầm đèn pin thăm dò bên trong, phát hiện có nhiều cửa hàng đã bị người ta cạy khóa, hàng hóa cũng cướp sạch chẳng còn gì.

Xã hội dạo này càng ngày càng loạn, những khu chợ ngừng kinh doanh này đã bị một số băng nhóm nào đó vơ vét qua. Mục tiêu của họ là đồ ăn vặt, các loại đồ ăn vặt, bánh mì, bánh quy, kẹo hầu như biến mất trên thị trường, có lẽ dù không bị cướp thì chủ tiệm cũng tự dọn về nhà.

Khương Nặc đi xuống nhà kho dưới lòng đất, trực tiếp cạy mở khóa. Nhà kho không có nhiều đồ, lại còn rất hỗn tạp, nhưng chịu khó tìm kiếm thì vẫn có rất nhiều thu hoạch.

Đầu tiên là những thứ như dung dịch sát trùng, xà phòng, bột giặt thì có hơn 50 thùng.

Các loại dụng cụ văn phòng như giấy bút, sổ sách, túi văn kiện, công cụ nhỏ thì có hơn 70 thùng.

Nhiều nhất là một số đồ gia dụng nhỏ, ví dụ như quạt điện, quạt sưởi, máy sưởi, thảm điện, túi chườm nóng, d.a.o cạo râu, máy sấy tóc, đèn bàn, bóng đèn, ổ cắm điện, ấm nước nóng, cộng lại hơn 130 thùng lớn nhỏ.

Còn có các loại chế phẩm từ nhựa, ví dụ như chổi, thùng nước, cốc chén, bàn chải đánh răng, cùng với một số mặt hàng dệt như thảm lông, đệm giường, sô pha, chất lượng những thứ này kém hơn một chút so với siêu thị, rất nhiều sản phẩm dệt không phải làm từ bông, nhưng thắng ở số lượng nhiều, về sau luôn có tác dụng.

Những thứ sắp biến mất này đều được cất vào không gian.

Sau khi thu đồ trong nhà kho, Khương Nặc mới đi vào chợ.

Một khu chợ lớn như vậy đã không còn bao nhiêu thứ có thể sử dụng được, trước mắt Khương Nặc đã xác định rõ ràng, cô tìm đến cửa hàng kim khí.

Các loại linh kiện kim khí, công cụ, đường ống...

Toàn bộ đều thu hết.

Cô không khỏi nhớ lại kiếp trước, cô từng làm việc ở một căn cứ cỡ trung, lúc ấy vì sửa chữa máy bơm nước, mọi người đã tốn rất nhiều thời gian công sức, thật ra chỉ cần một số công cụ và ốc vít thích hợp thì có thể sửa xong trong vài ngày, nhưng lúc ấy căn bản không thể làm ra ốc vít, bọn họ chỉ có thể cuộn dây thép.

Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ trong mười ngày đó trên tay cô toàn là bọng máu, móng tay cũng rơi mất, lại không có thuốc kháng viêm. Cô sợ bọng m.á.u vỡ sẽ nhiễm trùng trong thời tiết nóng bức, lại không có thuốc kháng viêm. Một khi bị nhiễm trùng, mọi người chỉ có thể đặt cược vào năng lực tự miễn dịch của bản thân, cơ thể cũng nhanh chóng suy sụp từ đó.

Ai có thể nghĩ tới những vật nhỏ không đáng chú ý này sẽ trở nên quan trọng như vậy.

Sau khi vơ vét cửa tiệm kim khí xong, Khương Nặc đang định rời đi thì nhìn thấy một cánh cửa bên trong tiệm, nếu hàng hóa không bị cô dọn sạch thì không thể nhìn thấy cánh cửa này.

Dùng kìm cắt khóa cỡ lớn mở khóa ra, Khương Nặc đẩy cửa vào, phát hiện cánh cửa này thông tới một cửa hàng khác, nhưng tất cả các cửa sổ của cửa hàng này đều được bọc bằng sắt, hoàn toàn không thể nhìn thấy từ bên ngoài.

Đây là một cửa hàng bán t.h.u.ố.c lá và rượu.

Ở tận thế, mấy thứ như t.h.u.ố.c lá và rượu đều là hàng xa xỉ phẩm, Khương Nặc đương nhiên thu hết đồ vật bên trong vào không gian.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com