Uyển Yến khó hiểu nhìn ta: “Mẫu thân ơi, muội ấy đáng thương quá, sao người không giúp muội ấy một tay?”
Ta lắc đầu: “Nó hận Tống gia quá sâu đậm rồi. Những năm qua nó bị ngược đãi, ta chưa từng giúp nó. Nếu nó có cơ hội, muốn hủy hoại Tống gia thì phải làm sao? Ta không thể đánh cược.”
Đang do dự hồi lâu thì thấy Tống Khiêm đến tìm ta.
“Vợ của tên mã phu ở sân ngoài c.h.ế.t rồi, hắn cầu xin đến trước mặt ta, nói không chê Tân Nhi bị đàn ông nhìn qua, muốn cưới về làm vợ cả. Ta đồng ý rồi, nàng chuẩn bị cho Tân Nhi một phần hồi môn, ngày mai để nó qua cửa đi.”
Ta chẳng hề bất ngờ, nhưng không khỏi thấy lạnh lòng: “Dù gì cũng là con gái của biểu muội ngươi, nuôi bao nhiêu năm rồi, đối xử như vậy không sợ cắn rứt lương tâm sao?”
Tống Khiêm nịnh nọt ta: “Đó là một đứa tạp chủng, làm sao tốt bằng con gái chúng ta được. Uyển Yến của chúng ta mới là tiểu thư vàng ngọc cao quý, không ai sánh bằng.”
Ta cười lạnh.
Nếu không phải ta sớm biết bộ mặt thật của hắn, chắc đã bị lời lẽ chân tình này lừa gạt rồi. Giờ đây hắn nói càng nhiều lời hay ý đẹp, ta cũng chỉ thấy như hắn đang chửi mình.
Tối hôm đó, ta đưa cho Tân Nhi một bộ trang sức trâm cài, đồng thời nói cho nó biết phương pháp trà trộn vào đám đông.
“Ta chỉ có thể giúp con đến đây, con đường còn lại, chỉ có thể tự mình con đi.”
Nó liều mạng dập đầu lạy ta: “Phu nhân, trong Tống phủ này chưa từng có ai đối xử tốt với con, ngoại trừ người. Người thương xót con, con nhìn ra được. Người yên tâm, sau này con nhất định sẽ báo đáp người.”
17
Theo kế hoạch của ta, vào ngày tuyển chọn Thái tử phi, Tân Nhi giả làm nha hoàn của một tiểu thư nào đó trà trộn vào. Nó trang điểm rất thanh tú, thân hình gầy gò, vòng eo thon thả tưởng như không chống đỡ nổi, nét mày đượm buồn mà ai oán.
Liễu Ngưng Nhi vốn có dung mạo xinh đẹp, nó cũng vậy. Nhiều năm bị hành hạ không hủy hoại được nhan sắc của nó, ngược lại còn tạo cho nó một khí chất u uất.
Thái tử vừa gặp đã yêu, tuy không chọn làm Thái tử phi nhưng lại chỉ định giữ lại hầu hạ, còn nó thì ngay tại chỗ nói rõ thân phận của mình.
Tống Khiêm là Thông Chính sứ tham nghị, thứ nữ Tống gia tuy không thành Thái tử phi, nhưng chọn làm trắc phi cũng tạm đủ tư cách.
Còn Uyển Yến, vì ta không muốn con bé dính dáng đến triều chính, nên chỉ bảo con bé giấu đi sự khéo léo. Nó ăn mặc rất bình thường, trang điểm cũng cố ý trang điểm vụng về hơn, chỉ chọn một góc ngồi ăn bánh ngọt, hoàn toàn không gây chú ý cho bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi tin tức truyền về Tống gia, Liễu Ngưng Nhi gần như phát điên.
Đối mặt với Tân Nhi được kiệu nhỏ đưa về, Liễu Ngưng Nhi lao lên tát nó mấy chục cái, rồi đập đầu bình bịch xuống đất trước mặt quản gia phủ Thái tử đến đưa Tân Nhi về.
“Xin Thái tử Điện hạ lượng thứ, tiểu nữ vô đức vô năng, lại còn nhỏ tuổi thất thân, không xứng làm trắc phi, xin Điện hạ thu hồi mệnh lệnh.”
Nào ngờ quản gia phủ Thái tử cười lạnh: “Tống đại nhân nhà ngài quả là gia giáo tốt, đến cả một di nương cũng dám ra mặt vu khống chủ tử.”
“Thiếp thân không phải di nương, thiếp thân là bình thê, thiếp thân cũng là chính thất quang minh chính đại!”
“Bình thê? Tống đại nhân, ngài thực sự cưới bình thê sao?”
Tống Khiêm vội vàng phủ nhận: “Không có không có, tuyệt đối không có, chẳng qua ngày thường yêu chiều một chút, lại là biểu muội của hạ quan—”
Trán hắn đầy mồ hôi, chân cũng không ngừng run rẩy.
Thánh thượng hiện nay không cho phép có bình thê, cái gọi là bình thê của bọn họ chẳng qua cũng chỉ để đè nén ta ở hậu viện, rồi an ủi Liễu Ngưng Nhi, nào dám rêu rao khắp nơi.
Thấy Tống Khiêm không nói được rõ ràng, người của quản gia liền tiến lên ấn chặt Liễu Ngưng Nhi xuống bắt đầu tát, tát năm sáu mươi cái vẫn chưa dừng.
Tống Khiêm vội vã lao lên che chở, đối phương mới miễn cưỡng dừng tay, còn mặt Liễu Ngưng Nhi gần như bị đánh nát, m.á.u me đầm đìa, chỉ còn lớp da mỏng sưng vù lên.
Đến nửa đêm, trong phòng Tân Nhi vang lên tiếng hét thảm thiết, rất nhanh sau đó, tiếng chửi rủa của phụ nữ vang vọng trời đêm.
Trong lòng ta cảm thấy không ổn, vội sai người qua xem, nhưng chỉ thấy một tình cảnh như địa ngục trần gian.
Hương Nguyệt đứng trong sân mặt đầy nước mắt, ra sức đ.ấ.m vào người tên mã phu mặt mũi xấu xí, còn tên mã phu kia thì vẻ mặt thỏa mãn nhìn vào phòng Tân Nhi.