Có một hôm, Nguyên Bảo nói với ta rằng nó thấy Tân Nhi lén thêu thùa bán lấy tiền, dành dụm từng đồng một để đặt cọc ở Trân Bảo Các, nghe nói là đặt một bộ trang sức cài đầu.
Nhưng chuyện này nhanh chóng bị Liễu Ngưng Nhi phát hiện. Ả ta lôi thẳng Tân Nhi từ trong phòng ra, tát cho một trận nảy lửa, rồi sai đám mã phu, tiểu nô tài ở sân ngoài lôi con bé ra đánh bằng gậy.
Thật đúng là quá đáng hết sức! Một tiểu thư nhà quan đường đường, lại để đám nô tài sân ngoài đánh đập hay sao?
Trong lúc Tân Nhi liều mạng giãy giụa, quần áo đã bị xé rách toạc, để lộ bờ vai chi chít vết thương.
Ta thực sự không thể nhìn thêm được nữa, bèn ra hiệu cho Nguyên Bảo lấy áo choàng của mình đưa cho Tân Nhi khoác lên.
Vậy mà Liễu Ngưng Nhi lại càng thêm ngang ngược: “Sao hả, phu nhân thấy xót rồi à? Định ngăn cản ta quản lý nội viện chắc? Cái thứ tiện chủng này nảy sinh lòng dạ trèo cao, ta phải dập tắt ngay cái ý nghĩ đó của nó. Nó mà lấy được tên mã phu ở sân ngoài thì đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi.”
Ả ta trịch thượng nhìn Tân Nhi: “Tân Nhi à, không phải ta không muốn giữ ngươi, nhưng cái thân phận này của ngươi căn bản không xứng ở lại Tống phủ. Đã ngươi thèm khát phu quân đến vậy, thì hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ả ta cười với đám nô tài, mã phu ở sân ngoài: “Hôm nay chúng ta chơi trò cướp dâu nhé. Ai kéo được Tân Nhi về nhà thì Tân Nhi sẽ làm nương tử của kẻ đó, ta còn cho thêm mười lạng bạc làm của hồi môn, thế nào?”
Thứ nữ nhà quan ngũ phẩm mà được làm vợ cả, biết bao kẻ cầu còn không được. Nhưng bị Liễu Ngưng Nhi nuôi thành ra thế này, vậy mà vẫn có khối tên nô tài nhìn con bé đầy vẻ ghê tởm, mặt mũi khinh khỉnh: “Xì, vừa nãy áo nó rách, vai bị người ta nhìn thấy cả rồi, bọn ta không thèm đâu.”
Nó bất lực nhìn tất cả mọi người xung quanh, giọng khản đặc cầu cứu: “Cứu ta với, cứu ta với—”
Cuối cùng ta không thể chịu đựng thêm được nữa: “Dừng tay!”
15
Tân Nhi được ta đưa về sân của mình. Toàn thân con bé đầy vết thương, mặt mày lem luốc như mèo hoa, cả người run lẩy bẩy như chim cút trong tuyết.
Tống Khiêm đến sân tìm ta: “Nàng mang Tân Nhi đi làm gì? Nàng lại không phải mẹ nó, lẽ nào còn thấy đau lòng chắc?”
Ta lạnh mặt đáp: “Ngươi tự nghe xem lời này có lọt tai không? Một thứ nữ nhà quan ngũ phẩm, lại bị vứt ở sân cho đám nô tài trêu ghẹo? Chuyện này mà truyền đến tai Hoàng thượng, ngươi cũng đừng mong giữ được cái ghế quan này nữa!”
Tống Khiêm chẳng hề để tâm: “Chuyện này xảy ra trong nội viện, tự nhiên sẽ không truyền ra ngoài.”
Ta thầm nghĩ, chưa chắc đâu nhé, dù sao thì vẫn còn có ta đây, miệng ta nào có kín như bưng.
“Vậy khi nào nàng định đưa Tân Nhi về, Ngưng Nhi lo lắng lắm đấy. Theo ta thấy, không phải mẹ ruột của nó thì bớt lo chuyện bao đồng đi, kẻo làm người khác không vui.”
“Ta đã là chủ mẫu, đương nhiên có thể dạy dỗ nó. Ngươi là đàn ông con trai mà suốt ngày xía vào chuyện đàn bà, hay là do ở triều đình không được trọng dụng nên về sân nhà ra oai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tống Khiêm vừa định cãi nhau với ta thì thấy Uyển Yến vén rèm bước vào, giọng trong trẻo gọi một tiếng: “Cha.”
Sắc mặt Tống Khiêm dịu đi nhiều, nói vài câu với Uyển Yến rồi bỏ đi, trước khi đi còn cảnh cáo ta đừng lo chuyện bao đồng.
Ta im lặng.
Đối với đứa bé gái này, tình cảm của ta rất phức tạp. Mẹ nó lòng dạ xấu xa, vì tương lai của nó mà muốn đổi con gái ta đi. Nếu ta không phát hiện, thì giờ đây nó sẽ hưởng sự ưu ái của ta, còn con gái ta thì sẽ là nó bây giờ.
Nó chẳng làm gì sai, nhưng nếu không phải ta cảnh giác, nó chính là kẻ hưởng lợi lớn nhất.
Ta không cách nào thương hại nó được. Bi kịch của nó, thủ phạm chính là mẹ nó, Liễu Ngưng Nhi.
Ta xoay người về phòng, Tân Nhi trong phòng đã thay quần áo, tóc tai cũng được chải chuốt gọn gàng. Gò má con bé hốc hác nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh ngạc.
Nó đột nhiên quỳ sụp xuống đất: “Cầu xin phu nhân giúp con.”
16
Ta rất ngạc nhiên: “Con có biết ta và mẹ con thế như nước với lửa không, tại sao lại cầu xin ta giúp?”
Nó ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: “Từ khi con sinh ra đến giờ, con sống còn không bằng con heo trong chuồng. Mùa đông tuyết rơi, bà ta đổ nước bẩn lên giường con, con và nước bẩn đông cứng lại với nhau.”
“Con làm đúng, bà ta đánh con, con làm sai, bà ta hận không thể đánh c.h.ế.t con. Con hận, con hận!!!!”
Đôi mắt nó như muốn tóe lửa: “Con muốn bọn họ phải hối hận, con muốn bọn họ phải hối hận!”
Nó đập đầu xuống đất kêu cốp cốp: “Cầu xin phu nhân giúp con, con chỉ cần một cơ hội.”
Ta vẫn không giúp nó, chỉ nói nó cứ yên tâm dưỡng thương, ta sẽ gửi thuốc đến.
Nó thất vọng khóc nấc lên, chỉ vào Uyển Yến hỏi: “Phu nhân, cùng là mẹ, tại sao phu nhân có thể nuôi nấng tỷ tỷ tốt như vậy, còn con lại chỉ có thể sống thế này?”