Hương Nguyệt khản giọng gào khóc: “Ai thả hắn vào đây, ai thả hắn vào đây?”
Hương Nguyệt chăm sóc Tân Nhi bao nhiêu năm, vậy mà cũng sinh ra vài phần tình cảm thật sự, tiếc là thế đơn lực mỏng, căn bản không bảo vệ nổi Tân Nhi.
Tên mã phu vênh váo nói: “Đừng quan tâm ai thả ta vào, giờ Tân Nhi là người của ta rồi, ta phải mang nó về sinh con trai cho ta!”
Trong sân náo loạn không thể kiểm soát, còn Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi chạy tới lại chẳng hề hoảng loạn.
Tống Khiêm nói: “Chuyện này chắc chắn không thể làm lớn, nếu không Thái tử Điện hạ trách tội thì toi đời. Hay là thế này, để Uyển Yến đi làm trắc phi, Tân Nhi gả cho mã phu, thế là vẹn cả đôi đường.”
18
Tân Nhi vốn đã c.h.ế.t lặng, nghe đến đây, bất ngờ đứng bật dậy lao về phía Tống Khiêm, cắn chặt lấy tai hắn.
Tống Khiêm gào lên đau đớn, ra sức kéo Tân Nhi xuống, nhưng Tân Nhi cắn chặt không buông, dù bị đánh m.á.u me đầy mặt cũng không chịu nhả ra.
“A a a a a— Tai của ta!” Tai Tống Khiêm bị cắn đứt mất một nửa, Tân Nhi miệng đầy m.á.u tươi nở nụ cười, rồi nuốt nửa cái tai đó xuống bụng.
Tống Khiêm tức đến nổ đom đóm mắt, còn Liễu Ngưng Nhi thì chỉ huy người hầu xông lên: “Loại con gái bất hiếu thế này, chi bằng nhận xuống ao, khỏi sau này làm mất mặt!”
Tân Nhi cười lớn bị người ta ấn xuống trói chặt lại, trước khi bị lôi đi, nó điên cuồng hét lên: “Mẹ, rốt cuộc mẹ có từng coi con là con gái không?”
Liễu Ngưng Nhi nhổ một bãi nước bọt: “Đồ chó tạp chủng như mày mà cũng xứng! Tao nhìn thấy mày là buồn nôn.”
Tân Nhi nghe vậy liền mất hết ý muốn sống, nó không còn giãy giụa nữa, cười điên dại bị người ta lôi đi.
Uyển Yến sợ hãi tột độ, trốn trong lòng ta run lẩy bẩy, rụt rè nhìn ta: “Mẫu thân ơi, cha và Liễu di nương hình như điên rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tống Khiêm nghe thấy tiếng Uyển Yến, mặc kệ mặt mình đầy máu, lao tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Uyển Yến: “Con ngoan, cha đều là vì con, chỉ cần con trở thành trắc phi của Thái tử, c.h.ế.t một đứa Tân Nhi chẳng sao cả.”
Uyển Yến sợ đến hét toáng lên, đẩy mạnh Tống Khiêm ra, còn Liễu Ngưng Nhi cũng khóc lóc chạy tới: “Đúng vậy, Uyển Yến, con mới là người nên đứng bên cạnh bậc quân vương tương lai! Tân Nhi nó chỉ là một đống rác rưởi!”
“Tân Nhi dù sao cũng là con gái bà, sao bà có thể đối xử với nó như vậy?” Ta thực sự không nhìn nổi nữa, “Nếu thật sự không thích, gửi đi xa cũng tốt hơn là giày vò thế này.”
Liễu Ngưng Nhi vốn không muốn để ý đến ta, chỉ một mực kéo tay Uyển Yến, thấy Uyển Yến cứ né tránh, ta liền che Uyển Yến sau lưng: “Liễu di nương, bà dọa con gái ta sợ rồi.”
Ánh mắt Liễu Ngưng Nhi sững lại, rồi phá lên cười điên dại: “Con gái bà? Con gái bà? Thẩm Ấu Tình, con gái bà đã bị người ta làm nhục, ném xuống ao c.h.ế.t đuối rồi, Uyển Yến được bà hết mực yêu chiều nuôi lớn, là con gái ruột của ta, bà không ngờ tới chứ, Thẩm Ấu Tình, hahahahaha—”
Ả ta vừa cười điên cuồng, vừa vươn tay về phía Uyển Yến: “Uyển Yến, con gái của mẹ, con xem con bây giờ tốt biết bao, ta Liễu Ngưng Nhi không biết chữ cũng có thể có đứa con gái tốt thế này—”
Tay ả ta cuối cùng cũng vượt qua người ta chạm vào mặt Uyển Yến, nhưng Uyển Yến lại lạnh mặt hất mạnh tay ả ta sang một bên: “Ta không phải con gái bà!”
19
“Uyển Yến, mẹ biết, chuyện này quá đột ngột, con có lẽ không chấp nhận được, nhưng con đích thực là con gái của mẹ.”
“Ta mới không thèm làm con gái bà! Bà đối với con gái ruột của mình còn làm ra được những chuyện đó, bà quá đáng sợ!”
Uyển Yến mặt đầy vẻ chán ghét, cảnh ngộ của Tân Nhi nó đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn, nó coi Liễu di nương như rắn rết, tránh còn không kịp.
Liễu Ngưng Nhi cười lạnh nhìn ta: “Bà che chở con gái ta làm gì? Uyển Yến là con gái ta, là đích trưởng nữ Tống gia vàng ngọc cao quý của ta!”
Tống Khiêm cũng sáp lại gần Uyển Yến: “Uyển Yến, Uyển Yến, con là con gái của cha và Ngưng Nhi đó, chúng ta vì con mà khổ tâm biết bao, con mới trưởng thành được như ngày hôm nay.”