Trộm Long Tráo Phụng

Chương 7



Cái bánh màn thầu đó, Tân Nhi ăn ngấu nghiến, mấy lần nghẹn đến trợn trắng cả mắt.



Liễu Ngưng Nhi cười thỏa thích, nhưng tất cả mọi người sau khi biết đây là con gái ruột của ả đều sửng sốt.



Sau đó mẹ ta nói với ta: "Loại đàn bà có thể đối xử với con gái ruột như vậy, sau này không phải hạng dễ đối phó đâu."



Ta bèn kể chuyện tráo con cho mẹ nghe.



Mẹ ta kinh ngạc đến sững sờ, ôm n.g.ự.c mãi chưa hoàn hồn, sau đó ôm lấy Uyển Yến, mặt đầy vẻ may mắn: "May mà con phát hiện sớm."



Bà lại hỏi ta phải làm sao? Ta nói: "Cứ ăn ngon uống tốt chẳng phiền não gì, nhìn bọn họ thắt lưng buộc bụng mà vẫn phải mang đồ ăn đồ chơi đến cho Uyển Yến, con thấy vui lắm."



Bữa đó Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi ăn rất nhiều, cuối cùng no căng đến đi không nổi, còn đòi gói thêm ít đồ ăn mang về.



Ta cố ý dặn nhà bếp gói cho ít đồ ăn không tươi, rồi theo họ về Tống gia, nghe bọn họ đau bụng tiêu chảy cả đêm, tranh nhau nhà xí suốt đêm.



Đến lúc này thì tình cảm cũng chẳng đáng tin nữa, thề non hẹn biển cũng thành dĩ vãng rồi, chỉ còn lại tiếng khóc ai oán ngoài cửa nhà xí: "Biểu ca, mở cửa ra—"



13



Sau đó Tống Khiêm lại đến nhà ta ăn chực vài lần nữa, nhưng lần nào cũng bị tiêu chảy, ngày hôm sau lên triều cứ xì hơi liên tục.



Hắn nghi ngờ có phải ta cho hắn ăn thứ gì không tốt không, ta chỉ cười nói: "Phu quân quen sống thanh bần rồi, ăn đồ thanh đạm nhiều quá, nên giờ không quen ăn thịt cá ê hề nữa."



Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Thế còn nàng?"



"Ta ấy à, ta quen ăn cao lương mỹ vị rồi, đột nhiên ăn cháo loãng dưa muối cũng sẽ đổ bệnh thôi."



Hắn và Liễu Ngưng Nhi tức c.h.ế.t đi được, hai người dốc hết sức muốn sinh thêm đứa nữa để chọc tức ta, kết quả lúc này họ mới phát hiện, dù cố gắng thế nào, bụng của Liễu Ngưng Nhi vẫn không có động tĩnh gì.



Vốn tưởng người nhà họ Tống sẽ không chịu đựng được lâu, nào ngờ họ lại càng đối xử tốt hơn với Uyển Yến.



Nể mặt con gái, Tống Khiêm cũng chịu đựng cuộc sống thanh bần này, còn thỉnh thoảng cùng Liễu Ngưng Nhi đến thăm con bé. Ánh mắt hai người nhìn con bé tràn đầy yêu thương như muốn tỏa sáng.



Ngay cả khi quan phục của Tống Khiêm rách một lỗ, hắn cũng không hề ý kiến gì.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hai người sống cảnh thiếu thốn như vậy mà vẫn mua cho Uyển Yến chiếc vòng tay vàng trẻ con.



Ta sống những ngày thần tiên ru rú trong phòng nuôi con, ngày ngày ở bên cục bột nhỏ nhìn nó lớn lên, nhìn nó mọc những chiếc răng sữa nhỏ như hạt gạo, nghe nó giọng non nớt gọi "mẹ", nhìn nó dần cao lớn, biết ra dáng hành lễ với ta.



Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi đến ngày càng thường xuyên hơn, hầu như ngày nào cũng tới. Họ quây quần bên cạnh Uyển Yến, vui mừng vì mỗi bước tiến bộ của con bé, thậm chí lần đầu tiên nó dùng đũa gắp được hạt đậu nhỏ, họ cũng cười rạng rỡ vỗ tay nhiệt liệt.



Mà tất cả những điều này, Tân Nhi đi theo sau đều thu hết vào mắt.



Đứa bé này không biết đã sống những ngày tháng thế nào, gầy như một quái thai, da dẻ nhăn nheo dính sát vào khung xương gầy đến đáng sợ, hai má hóp sâu.



Nhưng ánh mắt nó nhìn Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi lại càng thêm mãnh liệt, xen lẫn sự ghen ghét và đau khổ tột cùng.



Nó chắc chắn không hiểu tại sao cha mẹ ruột lại hận mình thấu xương, nhưng lại yêu thương con của người phụ nữ khác.



Và những lúc như thế, Liễu Ngưng Nhi lại nhìn ta với ánh mắt đầy đắc ý: "Phu nhân, người thấy Tân Nhi được nuôi thế nào?"



Ta lặng lẽ nhìn cô bé bị nuôi như yêu ma kia: "Dù sao cũng là con ruột của ngươi, ngươi nên để tâm một chút... đừng quá đáng quá."



Liễu Ngưng Nhi the thé cãi lại: "Phu nhân, tiện chủng thì vẫn là tiện chủng, nó không xứng được hưởng cẩm y ngọc thực, chỉ đáng như chó ăn xin ngoài đường thôi."



Ta vốn tưởng đây đã là chuyện quá đáng nhất rồi, không ngờ Liễu Ngưng Nhi còn vô liêm sỉ hơn ta tưởng.



14



Năm hai cô gái đến tuổi cập kê, trong triều có tin tức truyền ra, Hoàng thượng chuẩn bị chọn Thái tử phi cho Thái tử từ những tiểu thư đúng tuổi, để họ ở cùng nhau từ nhỏ.



Đây là phú quý ngút trời, các quan viên có con gái trong nhà đều háo hức muốn thử.



Lúc này, Uyển Yến dung mạo ngày càng trổ mã xinh đẹp, nói năng cử chỉ phóng khoáng tao nhã, việc quản gia, cầm kỳ thi họa không gì không tinh thông.



Còn Tân Nhi tuy lớn lên trong ngược đãi, nhưng cũng đã trở thành một thiếu nữ thướt tha yêu kiều. Hơn nữa, nó ngày càng có tâm tư riêng, thường xuyên tránh né Liễu Ngưng Nhi.









 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com