Sau đó, ta hoàn toàn mặc kệ thế sự, cầm tiền hồi môn của mình không ăn thì cũng ra ngoài chơi, chuyện trong nhà không thèm ngó ngàng tới.
Liễu Ngưng Nhi quản gia nửa năm, ngày càng lấm la lấm lét, cả người như phủ một lớp bụi.
Còn từ lúc ta buông tay, trên dưới Tống gia lập tức eo hẹp hẳn, sơn hào hải vị ngày thường không còn được ăn, đổi thành cơm canh đạm bạc, khiến mẹ chồng ta kêu khổ không ngớt.
Tiền công tháng cho đám nha hoàn bà tử không trả nổi, đành phải bán đi một nửa.
Tống gia nhà cao cửa rộng phút chốc rơi vào cảnh thiếu thốn, phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, trong khi Uyển Yến của ta lại được nuôi nấng trong cảnh cẩm y ngọc thực.
Bọn họ ăn cháo trắng, chúng ta ăn cháo bát bảo, bánh cuốn, cơm ngô vàng, đủ loại bún mì. Bọn họ lễ Tết hầm cái chân giò mà chẳng ai nỡ gắp, còn chúng ta ăn thịt đến phát ngán, lễ Tết phải ăn chút cháo loãng dưa muối cho đỡ ngấy. Yến sào ngày nào cũng uống đến chán, chỉ thèm chút dưa muối.
Một hôm, Tống Khiêm sang thăm con gái, vừa ăn tối xong, hắn lại trông lảo đảo, mặt mày xanh xao.
Thấy ta đang gỡ thịt cá bơn cho Uyển Yến ăn, mắt hắn lập tức sáng rỡ, giơ tay bảo Nguyên Bảo xới thêm cơm, nhấc chân định ngồi vào bàn.
Ta liếc mắt một cái, tiểu nha hoàn bên cạnh vù một cái chạy biến, xông vào sân của Liễu Ngưng Nhi khoe khoang: "Hôm nay thiếu gia ở lại sân chúng ta dùng bữa đó, nói đồ ăn bên các người đạm bạc quá."
Liễu Ngưng Nhi tức khắc xông vào sân của ta. Tống Khiêm một miếng cơm chưa kịp ăn đã bị Liễu Ngưng Nhi ôm chặt cứng khóc lóc om sòm một hồi.
"Biểu ca, biểu ca, lời thề non hẹn biển ngày xưa huynh còn nhớ không? Huynh chán ghét thiếp rồi sao? Đến miếng thịt cá cũng muốn ăn một mình?"
Trong lúc hai người họ giằng co, ta và Uyển Yến đã ăn gần hết con cá, chỉ còn trơ lại cái đầu.
Tống Khiêm khó khăn lắm mới dỗ dành được Liễu Ngưng Nhi, đang định gọi Nguyên Bảo xới thêm bát cơm để ăn cùng thì mẹ chồng ta tới.
Vừa vào nhà mắt bà đã nhìn chằm chằm lên bàn, thấy con cá liền giật lấy bát trong tay Tống Khiêm ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc cái đầu cá đã hết sạch.
Tống Khiêm còn muốn lấy thêm đôi đũa, nhưng Nguyên Bảo mặt đầy vẻ khó xử: "Chỉ còn một bát cơm thôi ạ, Lão phu nhân ăn rồi thì hết ạ."
Hai người họ nhìn cái bàn trống trơn mà mắt long sòng sọc, nhưng khổ nỗi lại không thể tranh cơm với trưởng bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lão phu nhân ăn xong mặt đầy vẻ thỏa mãn: "Ấu Tình, cơm nước bên con tốt thế này, tối mẹ lại sang đây ăn nữa nhé."
Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi cũng nhìn chằm chằm vào bếp nhỏ của ta, chắc mẩm tối sẽ sang ăn ké.
Nói gì thì nói, Tống Khiêm dù sao cũng là quan ngũ phẩm, nhưng ngày thường phải mời mọc đồng liêu, lại thích sưu tầm đồ cổ, còn Liễu Ngưng Nhi thì cực kỳ mê mua sắm vàng bạc trang sức, son phấn, cộng thêm phải nuôi bao nhiêu người hầu, nên thực ra rất túng thiếu.
Cả nhà lại không biết buôn bán, trước kia hoàn toàn dựa vào ta mới duy trì được vẻ ngoài hào nhoáng. Giờ đây, để chiều theo sở thích cá nhân của mỗi người, họ đành phải thắt chặt chuyện ăn mặc.
Buổi tối, cả nhà này không hẹn mà cùng kéo đến sân nhà ta, ngồi lì bên bàn cắm cúi uống trà, nhất định không chịu về.
Còn ta thì đã dẫn Uyển Yến về nhà mẹ đẻ, chỉ để lại một câu: "Hết cơm rồi, về nhà mẹ ăn đây."
12
Về đến nhà mẹ đẻ, đúng lúc nhà đang chuẩn bị bữa tối thịnh soạn. Ta và Uyển Yến vừa ngồi xuống định ăn thì nghe người hầu vào báo Tống Khiêm dẫn theo Liễu Ngưng Nhi cũng tới.
Lúc này mẹ ta đang bế Uyển Yến, cười tươi rạng rỡ: "Con bé này ngoan thật, như cục tuyết nhỏ ấy."
Ngẩng mắt nhìn Tân Nhi đứng sau lưng Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi, bà giật nảy mình: "Sao lại dắt theo con khỉ thế này?"
Tân Nhi đứng co rúm ở đó, mắt nhìn ngang liếc dọc đầy bất an. Khi nhìn thấy Uyển Yến mặc bộ áo váy màu hồng, vẻ mặt nó sững lại.
Nó lặng lẽ đứng đó, trên khuôn mặt gầy trơ xương, đôi mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và khao khát, đó là ánh mắt của một người sống trong địa ngục khi nhìn thấy ánh sáng.
Mẹ ta nhìn mà ngây người: "Tiểu nha hoàn nhà con sao lại có bộ dạng này?"
Liễu Ngưng Nhi mặt đầy vẻ đắc ý: "Tiểu nha hoàn gì chứ, đây chỉ là một con tiện chủng nhỏ, cho nó sống là tốt lắm rồi."
Rồi ả đổ thức ăn xuống đất ngay trước mặt mẹ ta: "Tân Nhi, lại đây ăn."
Tân Nhi vậy mà lại ngoan ngoãn quỳ xuống, há miệng định ăn thì bị mẹ ta kéo mạnh dậy, dúi cho nó cái bánh màn thầu: "Định ăn cái đó thật à? Con bé ngoan, ăn cái này đi."