Trộm Long Tráo Phụng

Chương 5



9



Liễu Ngưng Nhi làm loạn một hồi, đứa bé cũng bị dọa sợ khóc không ngừng. Nhìn đứa trẻ sơ sinh khóc nức nở, Hương Nguyệt đang bế nó lộ vẻ không nỡ, nhưng cũng chẳng dám nói gì.



Ta nhìn mà đau lòng, nhưng lòng thương hại cũng có giới hạn. Nghĩ đến việc nếu không phải ta phát hiện ra, thì đứa trẻ bị ngược đãi như thế này bây giờ chính là Uyển Yến của ta.



Nghĩ vậy, ta cuối cùng vẫn không đành lòng: "Đứa bé có tội tình gì mà ngươi đánh nó như vậy? Đợi nó lớn lên, khó tránh khỏi sẽ oán hận ngươi."



Liễu Ngưng Nhi nhìn sắc mặt ta, ánh mắt thoáng vẻ đắc ý: "Sao nào, tỷ tỷ xót rồi à? Người đừng có xót nhé, chỉ là một đứa tiện chủng thôi, không đáng để người bận tâm đâu."



Nói xong, ả chộp lấy cây nến trên bàn, nhỏ giọt sáp nóng bỏng lên mặt đứa bé.



Ta vội vàng định ngăn lại, thì bị Tống Khiêm từ ngoài cửa xông vào giữ chặt lấy: "Ngưng Nhi làm vậy tự có lý lẽ của nàng ấy, nàng đừng can thiệp."



Nguyên Bảo đưa tay ra cản, trong lúc hai người giằng co, sáp nến vẫn nhỏ xuống gò má đứa bé. Đứa bé khóc ré lên không ngừng, nhưng Liễu Ngưng Nhi vẫn dửng dưng.



Làn da non nớt của đứa trẻ nổi lên một nốt phồng rộp lớn. Liễu Ngưng Nhi vẫn chưa hài lòng, bĩu môi ném đứa bé cho Hương Nguyệt, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý: "Sao nào, tỷ tỷ, có phải người xót rồi không? Thấy đứa bé này đáng thương ư? Nhói lòng à?"

Ta mím môi không nói.



Ả giật lấy chìa khóa và thẻ bài quản gia từ tay ta đang sững sờ, rồi nghênh ngang bỏ đi.



Tống Khiêm và mẹ chồng ta không có phản ứng gì, chỉ cười nói nựng nịu con gái trong lòng ta.



Ta thăm dò hỏi: "Con gái của Liễu di nương, có cần mời lang trung không?"



Tống Khiêm lộ vẻ mặt chán ghét: "Đồ tiện chủng đó, mời đại phu làm gì, cứ để nó tự sinh tự diệt đi."



Trong lòng ta hoàn toàn sáng tỏ.



Vẻ chán ghét trên mặt Tống Khiêm, bề ngoài là dành cho đứa bé, nhưng thực chất là dành cho ta.



Ngay lập tức ta hạ quyết tâm.



Nuôi con gái mình thật tốt, rồi hành cho hai kẻ kia sống dở c.h.ế.t dở còn hơn bất cứ điều gì.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

10



Ta vứt bỏ quyền quản gia, nắm chặt tất cả tiền bạc hồi môn trong tay, một xu cũng không bỏ ra ngoài.



Tống Khiêm tuy đã làm quan, nhưng bổng lộc của hắn chỉ đủ chi tiêu cho cả Tống gia, mua thêm chút đồ quý giá là không cáng đáng nổi. Bao năm nay, Tống gia sống được vẻ ngoài phô trương như vậy đều là nhờ của hồi môn của ta.



Từ ngày ta không chịu bỏ tiền hồi môn ra chu cấp nữa, Liễu Ngưng Nhi quản gia vô cùng vất vả, khiến trên dưới trong nhà đều kêu ca oán thán, thậm chí có v.ú già còn mắng thẳng vào mặt ả.



"Phỉ! Một ả di nương mà cũng dám sai khiến hống hách chúng ta, thật không biết xấu hổ! Lúc phu nhân còn quản gia, ngày nào chúng ta cũng có chè tuyết nhĩ mà ăn. Giờ ngươi cắt món đó đi, đem tiền mua son phấn trâm cài hết rồi, lẽ nào cả nhà già trẻ chúng ta chỉ đáng ăn cám nuốt rau thôi sao?"



Liễu Ngưng Nhi và v.ú già đó đánh nhau một trận, mặt bị cào xước, tóc bị vò rối tung, còn bị giật đứt cả một nhúm, trông thảm hại vô cùng.



Tống Khiêm chạy đến sân tìm ta: "Ngưng Nhi quản gia bây giờ vẫn còn non kém quá, hay là nàng quản lại đi."



Ta thong thả đút sữa dê tươi cho con gái. Con bé được nuôi nấng xinh xắn như ngọc, cổ trắng nõn nà đeo chiếc vòng vàng nạm ngọc, trông như đứa bé bụ bẫm trong tranh Tết.



Tống Khiêm không kìm được bế Uyển Yến lên, mặt đầy vẻ yêu thích: "Quả nhiên vẫn là nàng biết nuôi con."



"Đứa bé của Liễu di nương, nuôi thật không ra làm sao cả..." Ta thử tìm một con đường sống cho đứa bé đó.



Tống Khiêm nhíu mày: "Cứ phải như vậy. Đó đâu phải con của Tống gia, đó là đứa tiện chủng trời sinh. Nếu đối xử tốt với nó, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ thân phận của Ngưng Nhi."



Ta liền không nói gì thêm.



Tống Khiêm nài nỉ ta nhận lại quyền quản gia, ta vẫn từ chối, viện cớ sức khỏe không tốt, muốn chuyên tâm nuôi con.



Tống Khiêm và Liễu Ngưng Nhi tuy không muốn, nhưng biết ta muốn nuôi con thì cũng đành phải chấp nhận.





Nguyên Bảo lén hỏi ta: "Phu nhân, mọi chuyện đã đến nước này, sao chúng ta không hòa ly đi ạ?"



Ta lắc đầu: "Chuồng heo đã sửa xong, heo cũng đã vỗ béo mượt mà, bây giờ chúng ta đi thì chẳng phải nuôi công cốc sao?"



Mất chồng sướng hơn hòa ly nhiều. Mọi thứ của Tống gia, đều sẽ là của ta.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com