Trộm Long Tráo Phụng

Chương 2



4



Về đến viện của ta, Nguyên Bảo đang chạy khắp sân tìm ta. Quay đầu thấy ta thất thần ôm con trở về, nó vội vàng chạy tới đón.



Nó đỡ ta lên giường, đắp chăn dày cẩn thận, đưa cho ta một tách trà nóng, vừa định đi chăm sóc con gái.



Ta nhìn tách trà nóng hổi, nghĩ đến cuộc nói chuyện riêng của hai kẻ kia, trong lòng thấy buồn nôn, liền ném sang một bên: "Nước, trà, cháo hôm nay lấy từ bếp nhỏ, tất cả đều không cần, đem đi đổ hết."



Nguyên Bảo nhìn ta có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu rồi mang đi.



Ta vẫn thấy không yên tâm, lập tức sai mấy bà tử trong viện mang hết nồi niêu xoong chảo ra ngoài rửa sạch ngay trong đêm.



Sau khi sai mọi người ra ngoài hết, ta ngồi trên giường hồi lâu, nước mắt mới không kìm được mà rơi xuống.



Lúc ta gả vào Tống gia, nhà bọn họ sa sút đến mức không có thịt mà ăn. Cả nhà nuôi một mình Tống Khiêm ăn học vậy mà vẫn không đủ.



Tống Khiêm là một thư sinh trói gà không chặt, ra bến tàu khuân vác thuê cho người ta, bị hai bao tải đè gãy một cái xương sườn. Đối phương bồi thường mười lạng bạc, cả nhà sống dựa vào tiền "xương sườn" của Tống Khiêm.



Sau đó, xương sườn của Tống Khiêm lành lại, hắn lại đi tìm việc làm. Lần này là chép sách thuê cho hiệu sách, rồi làm đổ giá nến, bị bỏng nửa bên mặt và cháy mất một hàng lông mày.



Mặc dù đã chữa khỏi, nhưng hiệu sách vẫn bồi thường hai lạng bạc, cả nhà lại sống nhờ tiền "lông mày" của Tống Khiêm mấy tháng.



Lúc Tống Khiêm dưỡng xong lông mày lại đi tìm việc thì không tìm được nữa, ngất xỉu vì đói trên đường, được ta cứu.



Tống Khiêm nho nhã lịch sự, nói năng đâu ra đấy, chẳng bao lâu sau ta cũng động lòng với hắn.



Tống Khiêm vội vàng đến cửa cầu hôn.



Cha ta vốn không ưa gia cảnh của Tống Khiêm, ngay cả hàn môn cũng không tính, nhưng không lay chuyển được ta.



Dựa vào sự trợ giúp của nhà ta, hắn thi đỗ tiến sĩ, có được một chức quan không lớn không nhỏ, từ đó phất lên.



Nhưng hắn vừa mới nhậm chức, bây giờ vẫn còn thanh bần, gia đình hoàn toàn dựa vào trợ cấp của nhà ta.



Cuộc sống vừa khá lên một chút, biểu muội của hắn, Liễu Ngưng Nhi, đã bụng mang dạ chửa đến tận cửa, quỳ xuống khóc lóc cầu xin hắn thu nhận mình.



Năm đó hai người từng có hôn ước, nhưng sau khi Tống gia sa sút, Liễu Ngưng Nhi đã gả cho người khác. Ai ngờ lấy phải kẻ không ra gì, đối phương là một tên cầm thú đội lốt người, suốt ngày đánh đập mắng chửi ả. Ả đành phải hòa ly rồi đến nương nhờ biểu ca.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta đã tốt bụng thu nhận ả.



Không ngờ ả lại cùng Tống Khiêm tính kế ta.



Cái gì mà con của chồng trước chứ, đôi cẩu nam nữ này e là đã sớm cấu kết với nhau rồi, đứa bé cũng thực sự là của Tống Khiêm.



Nhưng đứa bé này ta đã đổi về rồi. Ta muốn xem thử bọn họ còn có thể giở trò gì nữa.



5



Nguyên Bảo hầm canh bổ mang qua đó, về nói với ta, biểu cô nương và thiếu gia đều uống rồi, uống không còn một giọt.



Đêm đến, đám nha hoàn bà tử lục tục quay về, từng người một quỳ trên đất xin tha tội. Ta hoàn toàn không để ý, chỉ ôm chặt con gái không buông.



Ánh mắt họ nhìn ta đầy thương hại, nhưng không một ai mở miệng nói cho ta biết sự thật.



Ta cười lạnh trong lòng. Ta lại không hề hay biết, Liễu Ngưng Nhi mới đến bao lâu, mà người dưới tay ta đã ngả về phía ả hết rồi.



Buổi tối, từ viện của Liễu Ngưng Nhi vọng ra tiếng khóc trẻ sơ sinh, nhưng rất nhanh đã im bặt.



Nguyên Bảo lén chạy đi xem, về nói lại với vẻ mặt không thể tin nổi: "Biểu cô nương nói sợ đứa bé bị mất, nên đã... đóng dấu lên người đứa bé đó. Nô tỳ nhìn giống như một chữ."



"Chữ gì?"



"Nô tỳ không biết chữ, nhưng bọn họ nói không phải chữ gì tốt đẹp, hình như có chữ gì đó giống chữ 'bối', còn có rất nhiều nét ngang nét dọc."



Tim ta giật thót một cái, ta lấy tập thơ trên đầu giường mở ra, chỉ vào chữ 'tiện' (贱) trong câu "Ngọc tuyết phiêu linh tiện tự nê..." hỏi: "Có phải chữ này không?"



Ánh mắt nó dừng lại trên chữ 'tiện' đó, vỗ tay nói: "Đúng rồi, là chữ này."



Quyển sách rơi khỏi tay ta, ta ôm con gái trong lòng, toàn thân lạnh ngắt.



Nếu không phải ta thích đọc thoại bản, đã dặn Nguyên Bảo một câu kia, thì người phải chịu cảnh này chính là con gái ta rồi.



Liễu Ngưng Nhi ra tay cũng quá độc ác rồi.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com